Tên Hứa
Chiêu này quá vô sỉ, hai người ăn cơm còn phải bao cả gian phòng, làm cho tôi
đặt mình trong một gian phòng lớn như vậy trong lòng luôn có một loại cảm giác
tội ác lãng phí tài nguyên.
Tôi gọi
đồ ăn xong, định đi rửa tay, vừa mới mở cửa, có một thân ảnh đi qua trước mắt.
A, Tiền Đường!
Tôi dụi
dụi con mắt, không sai, chính là Tiền Đường.
Lúc này
Tiền Đường cũng phát hiện ra tôi, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi, ngẩn ra, mới
hỏi: "Cậu
làm cái gì ở đây?"
Tôi
cười nói: "Ăn
cơm, có người mời khách, không ăn cũng uổng."
Tiền
Đường nghiêng đầu nhìn vào bên trong một cái, ngay sau đó mặt không thay đổi
nói: "A,
nhanh như vậy."
Tôi vò
đầu, "Có
ý gì, nói rõ một chút?"
Tiễn
Đường mắt nhìn thẳng đi vào gian phòng cách vách, bỏ lại hai chữ: "Đồ ngốc."
Tôi
giận. Thằng nhãi này kể từ khi lên đại học càng ngày càng không để tôi vào mắt,
cánh cậu cứng cáp rồi đúng không, rất giỏi đúng không? Cười lạnh, cánh cậu có
cứng rắn hơn nữa, đến cuối cùng cũng bị tôi đè đầu cưỡi cổ thôi!
Nghĩ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!