Chương 45: (Vô Đề)

Đến bệnh viện, Tư Tắc đưa Đái Khang An đi làm các bước kiểm tra cơ bản, sau đó làm thủ tục nhập viện cho ông.

"... Bây giờ thầy Đái đã ổn hơn rồi ạ, dạ, phải nằm viện quan sát xem sao..."

Ngoài hành lang phòng bệnh, Tư Tắc dựa vào tường gọi điện cho người nhà Đái Khang An.

Yến Chân nghỉ chân trên ghế nhìn qua. Anh luôn mang theo một khí tức trầm ổn, trưởng thành hơn hẳn những người cùng tuổi, khiến người khác vô thức dựa dẫm vào, tựa như có anh bên cạnh thì chẳng cần lo lắng gì nữa.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại đối diện cô. Sau đó cười khẽ, giữa lông mày mang theo tia mỏi mệt nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mấy y tá qua lại thỉnh thoảng sẽ lén nhìn anh vài cái.

Cúp máy, Tư Tắc ngồi xuống cạnh cô, dựa vào ghế duỗi thẳng chân dài. Giãn người một lúc lại thu chân ngồi thẳng dậy.

Yến Chân đưa một chai nước khoáng qua, Tư Tắc nhận lấy một hơi uống hết nửa chai.

Thấy cô lâu lâu lại nhìn mình, Tư Tắc đóng chai nước, cúi người chống khuỷu tay lên chân, nghiêng đầu nhìn cô, "Muốn hỏi anh cái gì à?"

"Anh biết nhiều thật đó."

Tư Tắc cúi thấp đầu: "Là nhờ có bà ngoại."

Lúc anh còn học cấp hai, một sáng hôm nọ, bà anh đi bộ buổi sáng như mọi ngày, bỗng nhiên bất ngờ ngã khụy xuống đất. Chờ xe cứu thương tới cũng muộn rồi.

"Sau này bác cả anh bắt mọi người trong nhà đều phải học kỹ năng sơ cứu phòng trường hợp gặp phải thì cũng đỡ lo lắng hơn. Giống như khi ấy, nếu có người làm hồi sức tim phổi cho bà thì có lẽ bà đã không ra đi như vậy."

Yến Chân đưa tay qua cầm tay anh, nắm chặt ngón trỏ như đang an ủi.

Tư Tắc cũng nắm chặt tay cô, sau đó bỗng đứng dậy, "Người nhà của thầy Đái phải ngày mai mới đến kịp. Trước hết anh đặt phòng khách sạn cho em ở một đêm."

"Anh thì sao?"

"Anh ở đây canh."

Trước tiên cũng chỉ có thể làm vậy. Yến Chân nói tình huống hiện giờ cho Nhậm Khởi Phi, nhờ cô xin nghỉ giùm.

Tư Tắc đặt một phòng rất lớn, chỉ mình cô ở liền lộ ra sự trống vắng.

Tối đó Yến Chân bị khó ngủ, cứ nằm mơ mãi, ngủ không được bao lâu liền tỉnh dậy. Lúc thì mơ mình và Tư Tắc đã về thành phố S, khi lại mơ chuyện xảy ra lúc sáng. Cuối cùng, khi tỉnh dậy lúc 5 giờ, cô không thèm ngủ nữa mà rời giường đi tắm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giờ này đã có người ra ra vào vào ở bệnh viện. Yến Chân mang theo giỏ trái cây đi vào khu nội trú.

Đến phòng bệnh, Yến Chân mở cửa ra thấy bên trong ngoài trừ Tư Tắc còn có một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Đái Khang An đã tỉnh, sắc mặt cũng có vẻ tốt hơn nhiều.

Thấy Yến Chân tới, ông liền bảo Tư Tắc mau về nghỉ ngơi.

Con trai Đái Khang An tiễn hai người xuống lầu, trên đường đi không ngừng cảm ơn.

Trước khi tách ra, Tư Tắc bảo anh ta không cần tiễn nữa, "Thấy thầy ấy không sao tôi cũng rất vui."

Anh hy vọng không ai phải ra đi uất ức như bà ngoại khi đó.Khách sạn cách đây không xa, đi một lúc đã đến.

"Sáng nay cứ nghỉ ngơi đã, chiều rồi hẵng về." Tư Tắc cầm quần áo đi tắm. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước "Ào ào".

Yến Chân nghịch điện thoại nhưng một chữ cũng không đọc vào. Trong đầu không kiểm soát được nghĩ miên man ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!