Yến Chân và Từ Dĩnh Sơ đi vào một quán cà phê gần trường tên Khấu Phỉ.
Quán cà phê này không lấy chủ đề mào Hello Kitty màu hồng như lần trước nữa. Chủ quán đã cho đổi thành chủ đề vườn bách thú, chính là phong cách thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, xanh ngát, cuồng dã, tự do.
Hai cô gái xinh đẹp phong cách nổi bật vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của nhân viên. Một người xinh xắn động lòng người, gương mặt ngọt ngào, tóc nhuộm nâu; Một người thì khuôn mặt tựa tranh vẽ, làn da non mềm như nước, dáng người cao gầy tinh tế.
Hai cô vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đưa menu lên. Cả hai đều gọi cà phê.
"Tôi quan sát hết xung quanh rồi, gần đây không có quan cà phê nào khác cả. Không biết quán này hương vị thế nào." Từ Dĩnh Sơ dùng khăn tay lau sạch mặt bàn, sau đó mới dám đặt tay lên, "Tôi rất ít uống cà phê bên ngoài. Bình thường toàn là người hầu trong nhà nấu cho.'
Yến Chân: "..."
Ồ, khí thế đại tiểu thư sang chảnh cũng lớn thật đó.
Từ đại tiểu thư không để ý Yến Chân có tiếp lời mình hay không. Cô ta vén tóc, tự tiếp lời nói: "Sớm đã nghe danh trường từ lâu. Gần đây đúng dịp rảnh rỗi, nên mới cùng mấy người bạn tới thăm trường của Tư Tắc."
Từ Dĩnh Sơ không nói ra mục đích thật sự, vậy nên Yến Chân cũng không vội. Cô vui vẻ tiếp tục ngồi nói nhảm: "Đúng vậy. Phong cảnh trường chúng tôi cũng không tệ."
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên. Có lẽ là để phù hợp với chủ đề của quán, cà phê cũng mang chủ đề sư tử con đáng yêu.
Từ Dĩnh Sơ đưa lên ngửi một cái, sau đó nhíu mày ghét bỏ đẩy tách cà phê sang một bên.
Cặp mắt trang điểm tinh xảo của cô ta mang theo một tia ưu việt hơn người: "Tư Tắc đặc biệt thích uống cà phê Mandeling. Mỗi khi tôi đến nhà anh ấy chơi đều được uống loại cà phê đó. Hương vị bên ngoài quả là không sánh bằng được."
Cuối cùng cũng đến rồi.
Yến Chân chậm rãi nhấp một ngụm, gật đầu: "Tôi biết, hai người quen nhau tư nhỏ."
Từ Dĩnh Sơ hất cằm lên, cười: "Ừm. Nhớ hồi đó, chúng tôi từ khi đi nhà trẻ đã học chung. Mỗi ngày đều cùng nhau đến trường, tan học."
Yến Chân "Ồ" một tiếng: "Còn cấp ba thì sao?"
Từ Dĩnh Sơ bị hỏi như vậy, thoáng sững sờ: "Cấp ba ư? Tôi ra nước ngoài."
Yến Chân không ngẩng đầu, cầm thìa chọc chọc con sư tử nhỏ, "Ồ, là không thi đậu à."
Từ Dĩnh Sơ: "..."
Yến Chân đặt thìa xuống, "Từ tiểu thư ra nước ngoài học ngành gì vậy?"
"Mỹ thuật." Từ Dĩnh Sơ cố gắng cứu vãn lại hình tượng, "Khi học năm hai tôi vô tình nhìn thấy một bức tranh cất trong nhà, sau đó mới quyết định muốn làm họa sĩ."
"Có nghe nói đến Diêu Hân Duyệt đại sư chưa? Đó là nữ họa sĩ nổi tiếng nhất nước hiện tại, người được ca tụng là 'Vị thần/ vận cao cổ, mang hơi thở văn hóa thời Đường '. Có tiền cũng chưa chắc đã mua được tranh của bà ấy. Hiện tại không còn lưu truyền tác phẩm nào nữa, nhưng nhà tôi lại có một bức. Nét vẽ sẽ phản ánh bản chất của một người. Bà ấy chắc chắn là một người phụ nữ ưu tú lại tao nhã.
Mục tiêu của ta, chính là trở thành Diêu đại sư tiếp theo."
Nói xong, Từ Dĩnh Sơ mới phát hiện câu chuyện đã lệch khỏi chủ đề ban đầu. Sau đó lại nghe Yến Chân nhàn nhạt đáp: "Diêu đại sư trong miệng cô, là mẹ tôi."
Người phụ nữ ưu tú lại tao nhã? Yến Chân nhớ lại cảnh mẹ mình múa ở quảng trường, phải gọi là mười phần bình dân mới đúng!
Từ Dĩnh Sơ nghe vậy, bỗng chốc thấy hơi xấu hổ. Khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng há hốc tựa như không biết phải nói gì tiếp.
Yến Chân nhìn cô ta. Đột nhiên nhận ra sau này mình cũng phải làm một người mẹ có thể cho con mình mặt mũi mỗi lần nói ra,
Ừm, chắc chắn phải vậy!
Hai người im lặng một hồi. Đọc Full Tại . vn
"Phải rồi." Yến Chân ngẩng đầu, "Từ tiểu thư đặc biệt tới tìm tôi là chuyện gì quan trọng à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!