Chương 33: (Vô Đề)

Cái m*t đó của Tư Tắc khiến Yến Chân mất hồn, ngay cả thở cũng quên.

Anh thoáng lui ra một chút, dùng chóp mũi dán vào môi cô, thấp giọng nhắc nhở cô: "Thở đi."

Giọng nói vừa trêu chọc vừa cưng chiều.

Yến Chân lấy lại tinh thần, khuôn mặt không biết là vì kìm nén hay là xấu hổ, đỏ hồng ướt át. Cô lập tức từ trên đùi Tư Tắc nhảy xuống, bởi vì run chân mà còn hơi lảo đảo.

Tư Tắc cúi đầu, thấp giọng cười mấy tiếng, âm thanh trầm thấp, giống như là phát ra từ trong lồ ng ngực.

Yến Chân chạy trối chết trong tiếng cười của anh, chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại rồi mới nặng nề thở ra một hơi.

Cô giương mắt nhìn người trong gương, trong mắt ẩn chứa sự xấu hổ kèm theo sợ hãi, không khỏi che mặt lại ở trong lòng reo hò một tiếng, yếu quá đi ~ rõ ràng là mình chủ động trêu chọc anh ấy, không nghĩ tới thậm chí ngay cả một chút trình độ như thế đã không chịu nổi rồi, sức chiến đấu quá kém!

Yến Chân ngây người ở trong nhà vệ sinh nửa ngày mới mở cửa, lúc đi ra ngoài cuối cùng cũng trấn định được một chút.

Tư Tắc vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, thấy cô đi ra, vươn tay bảo cô đi qua.

Ánh mắt Yến Chân luôn không khống chế được mà muốn liếc nhìn về phía môi của anh, cắn răng một cái, vòng qua tay của anh, ngồi ở phía xa xa, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho bố Yến nói mình đã đến thành phố G rồi, bảo ông và mẹ không cần lo lắng.

Chuông điện thoại của Tư Tắc vang lên. Đọc Full Tại . vn

Anh bắt máy nói với bên kia vài câu, sau đó nhìn Yến Chân một cái, nói ra: "Vậy mẹ tự nói đi." Sau đó đưa điện thoại cho Yến Chân.

Yến Chân nghi ngờ nhận lấy, đặt bên tai: "Alo?"

"Yến Chân à, là chị, Nhiếp Đình Đình." Đối phương nói.

Yến Chân nhớ ra cô ấy, lúc ấy mình còn nhầm lẫn, bây giờ nhớ tới, thật hận không thể giả vờ làm đà điểu một lần, mất mặt quá đi.

Hóa ra Nhiếp Đình Đình có người bạn học, người trong nhà gần đây mua được một cuốn sách cổ, bỏ ra gần trăm vạn, người bán nói là bản tốt nhất thời Đường. Bởi vì có chút tổn hại, định tìm chuyên gia sửa chữa phục hồi sửa chữa một chút, đúng lúc nghe nói Yến Chân có kinh nghiệm ở phương diện này, liền muốn tìm cô xem thử.

Nhiếp Đình Đình hỏi Yến Chân: "Buổi chiều có sắp xếp gì không? Nếu như không thì có thể đến nhà bạn học chị xem một chút không."

Yến Chân suy nghĩ một chút, buổi chiều không có việc gì, cô liền đồng ý.

Buổi chiều Nhiếp Đình Đình đến đón cô, Tư Tắc phải đi chuẩn bị thủ tục cho buổi triển lãm sách cổ ngày mai nên về nhà một chuyến.

Trên xe, Yến Chân ngồi ở vị trí ghế phụ, Nhiếp Đình Đình hỏi: "Nghe Úc Thành nói, Tư Tắc đang theo đuổi em?"

Yến Chân quýnh lên: "Tin tức của anh ta lạc hậu rồi."

Nhiếp Đình Đình thoáng cái kịp phản ứng: "Ôi chao, bây giờ đã ở bên nhau rồi à, hành động cũng rất nhanh đấy."

Xe dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư đường.

Nhiếp Đình Đình chuyển sang nhìn Yến Chân: "Con người Tư Tắc ấy, từ nhỏ đã ít nói, đối với con gái cũng không có sắc mặt tốt gì, tụi chị còn tưởng rằng cậu ta muốn độc thân cả đời đấy, không nghĩ tới đột nhiên thông suốt rồi, hiệu suất ngược lại rất cao."

Đèn đỏ đổi sáng đèn xanh, xe tiếp tục chạy.

Nhiếp Đình Đình còn nói: "Bố của người bạn học kia của chị gần đây không biết sao lại nghe bạn của ông ấy giật dây, nói sưu tầm sách cổ bây giờ là đảm bảo giá trị tiền gửi nhất, xúc động một cái liền đi mua một cuốn về."

Đến khu nhà của người bạn học, cô ấy đã đợi ở đó rồi.

Bạn học của Nhiếp Đình Đình tên là Thư Lam, nhìn thấy Yến Chân trẻ tuổi như vậy, rõ ràng đã ngây ra một lúc, có điều cũng không biểu hiện ra điều gì.

Cô ấy vẫn rất tin tưởng cách làm người của Nhiếp Đình Đình. Người cô gọi tới đương nhiên là đáng tin cậy.

Mấy người đi vào tiểu khu đi thang máy lên lầu, bố của Thư Lam cũng ở đó, nhìn thấy Yến Chân thì nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!