Chương 30: (Vô Đề)

Tư Tắc dắt cô đi, bước xuống trước cô một bước.

Yến Chân ở phía sau nhìn ngón tay quấn quýt lấy nhau của hai người, ngón tay anh thon dài có lực, ngón tay cô nhỏ nhắn mềm mại, gắn bó không thể tách rời. Trước đó cô đã có một sự hình dung, nói nắm tay là ôm nhau cỡ nhỏ, thật sự là chuẩn sáng chết mất.

Lần đầu tiên nắm tay, phải kỷ niệm một chút, Yến Chân từ trong túi lấy điện thoại ra, mở chức năng máy ảnh, gọi anh một tiếng.

Tư Tắc quay đầu, Yến Chân "Tách tách tách" nhấn phím chụp mấy cái chụp hình anh.

Ánh đèn trong hành lang hơi mờ, độ phân giải chụp ra cũng không rõ ràng nhưng cũng không tổn hao tới sắc đẹp của anh một chút nào, ngược lại bởi vì hình dáng cái bóng nổi lên cùng với cảm giác đường cong mà ngũ quan có vẻ càng thêm góc cạnh.

Tư Tắc trong màn hình mang theo một chút lơ đãng mù mờ, vẻ mặt giãn ra, bởi vì không có chút phòng bị nào, trong ánh mắt còn có một chút cưng chiều không giấu được.

Yến Chân nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại một hồi lâu cũng không nhúc nhích, mãi đến khi Tư Tắc rút điện thoại từ trong tay cô, tắt màn hình.

"Nhìn người thật là được, hình thì về nhà rồi xem." Tư Tắc nhét điện thoại vào trong túi cô, trong giọng nói mang theo một chút ý cười.

Sắc đẹp lầm người! Yến Chân lấy lại tinh thần ở trong lòng gào thét, bước nhanh đi xuống trước Tư Tắc, che giấu một chút sự ngượng ngùng nay của mình.

Hai người nắm tay nhau đi đến nhà để xe dưới hầm, lúc tìm được xe, Yến Chân chợt nhớ tới một thiên vương nào đó vào hai năm trước: "Lái xe như vậy sẽ hơi chậm", lúc ấy còn gây ra một phong trào mô phỏng, cô thoáng cái cười ra tiếng, buông lỏng tay Tư Tắc.

Lúc Tư Tắc không hiểu ra sao nhìn về phía cô, cô nghiêm trang giải thích: "Lái xe thì không nắm tay, nắm tay thì không lái xe."

Hai người quay về cổng tiểu khu nhà Yến Chân, Tư Tắc ngừng xe, theo Yến Chân đi xuống.

Yến Chân: "Anh muốn đưa em vào sao?"

Tư Tắc: "Ừm, quá muộn rồi."

Yến Chân cũng không từ chối, quét thẻ vào cổng, đưa Tư Tắc đi vào.

Hai người đi trên con đường nhỏ, vai sát bên vai, tay sát bên tay, Yến Chân nắm chặt tay Tư Tắc, cảm thấy mỹ mãn mà đung đưa mấy cái, sau đó cùng nhét vào trong túi áo khoác của anh.

Gió buổi tối hơi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Yến Chân rụt cổ một cái.

Tư Tắc duỗi cánh tay còn lại ra, đội cái mũ áo khoác lên cho cô.

Mũ hơi lớn, bên ngoài còn có một vòng lông, thoáng cái liền phủ lên nửa gương mặt của Yến Chân.

Yến Chân dùng sức ngửa đầu ra sau: "Em không nhìn thấy." Nói thì nói như vậy, nhưng bàn tay để trong túi của cô cũng không có ý muốn lấy ra.

Tư Tắc lại đưa tay giúp cô điều chỉnh một chút.

"Được rồi." Yến Chân tâm tình tốt đẹp.

Tư Tắc cười khẽ một tiếng: "Ngày mai bố mẹ anh muốn đến đây."

!!!

Yến Chân căng thẳng: "Anh sẽ nói với chú dì sao?"

Tư Tắc rũ mắt nhìn cô: "Em muốn để anh nói sao?"

"Đừng đừng đừng!" Yến Chân lập tức ngăn cản: "Trước tiên đừng nói."

Tư Tắc dừng lại một chút, mở miệng: "Cho nên, em cũng không có ý định để người nhà biết?"

Yến Chân không biết làm sao lại chột dạ: "Ờ… bây giờ chúng ta còn đang đi học, bị phụ huynh biết được thì không tốt lắm đâu."

"…" Tư Tắc thở dài: "Lại không phải là học sinh cấp 3."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!