Buổi tối chín giờ hơn, Yến Chân nhìn bạn cùng phòng vừa thoa mặt nạ tảo bùn vừa chơi điện thoại di động: "Phi Phi, tớ phải gọi video rồi."
Nhậm Khởi Phi cũng không ngẩng đầu lên: "Ai vậy? Quay đi."
Yến Chân nhìn khuôn mặt xanh mơn mởn của cô ấy, buồn cười: "Lát nữa cậu đừng xuất hiện trong ống kính của tớ, tớ sợ cậu dọa nam thần của tớ."
Ai ngờ Nhậm Khởi Phi đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: "Cái gì? Các cậu đã sớm quen nhau rồi? Sao tớ không biết!"
Yến Chân mở Wechat ra, không để ý lắm: "Sao lại quá ngạc nhiên như vậy, đắp mặt nạ thì vẻ mặt không thể quá lớn, coi chừng có nếp nhăn."
"Tớ là nói đến cái này!" Nhậm Khởi Phi nhảy xuống ghế sô pha, giơ di động lên trước mặt Yến Chân.
Chuyên mục hóng chuyện [Chuyện mới mẻ ở đại học S] trứ danh của trường học bọn họ buổi chiều hôm nay phát ra một video Weibo, trong đó có một bình luận được like đẩy lên phía trước: [Cái rắm! Học bá và chị gái đã sớm ở bên nhau rồi! Hơn nữa chị gái còn từ chối tỏ tình tại chỗ có được không!!!]
Phía dưới đi theo một dãy: [Cô nói ở bên nhau là ở bên nhau sao? Bằng chứng đâu?"]
Yến Chân xem hết kéo khóe miệng ra, thật sự là thần kỳ.
Nhậm Khởi Phi không biết từ đâu móc ra một cây bút, giơ lên trước mặt Yến Chân, treo lên cái mặt xanh xanh, hắng giọng một cái, lại bắt đầu nghiêm trang phỏng vấn: "Xin hỏi người trong cuộc, cậu có ý kiến gì với chuyện này không?"
Yến Chân nghiêm trang phối hợp: "Cảm ơn đạo diễn, đã để tôi thực hiện được giấc mơ của hơn một nửa nữ sinh ở đại học S."
"Phụt", Nhậm Khởi Phi vứt bút đi, xông về phía phòng vệ sinh: "Tớ không kìm được! ha ha ha, tớ đi rửa mặt."
Yến Chân nhấn trò chuyện video, bên kia một lúc sau bắt máy.
Nước N hiện tại là ban ngày, thời tiết sáng sủa, trời xanh không mây.
Ông cụ mặc áo sơ mi mỏng màu cà phê phối với áo ba lỗ màu xám đậm lông dê, trên đầu đội một cái mũ rơm, ngồi bên bờ sông, thần sắc rất tốt, tinh thần khỏe mạnh.
"Chân Chân à ~" Ông ngoại rất vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.
"Ôi, ông ngoại. Ông mặc chiếc áo sơ mi này rất đẹp trai đó!"
"Vậy sao, đây là chiếc áo ông mặc lúc còn trẻ đấy."
"Vậy thì được bao nhiêu năm rồi đấy!"
"Chính là hơn mười năm trước nhỉ, lúc ông sáu mươi ấy."
Yến Chân bị ông trêu chọc hết sức vui mừng.
Ông ngoại xoay điện thoại, trong màn hình cách đó không xa cũng có ba năm người đàn ông ngoại quốc ngồi cùng nhau câu cá.
"Ông ngoại, sao ông không ngồi cùng bên cạnh những người nước ngoài kia, có phải nghe không hiểu bọn họ nói gì không?"
Ông ngoại không chịu nhận mình già cao quý lãnh diễm hừ một tiếng: "Ông là không muốn câu cá với mấy thằng nhóc 30 tuổi kia."
Tán dóc một lúc, Yến Chân nói đến chuyện xảy ra mấy ngày nay.
"Vậy thì đúng rồi, ông nói với bọn họ, cháu ngoại của ông tay nghề sửa chữa sách cũng tuyệt vời đấy."
"… Ông ngoại cũng quá khoa trường rồi."
Ông cụ hùng hồn: "Chuyện này sao có thể khiêm tốn được, con cái nhà mình mãi mãi đều là tốt nhất."
Mỗi chuyên gia sửa chữa phục hồi sách cổ đều có một bộ dụng cụ mình thường dùng.
Buổi sáng thứ bảy, Yến Chân về nhà một chuyến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!