Chương 29: (Vô Đề)

Một trái trứng chim cút kẹp trong tay Mạc Nam Phong "Bẹp" một cái rơi vào trong đĩa, anh ta nhìn dáng vẻ không ngừng ho khan của Tư Tắc, tưởng tượng loại cảm giác như thiêu như đốt trong cổ họng, yên lặng dời đến vị trí cách xa Yến Chân.

Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Từ khi bắt đầu biết Tư Tắc, Mạc Nam Phong chưa từng nhìn thấy anh ăn quả đắng. Trong ấn tượng vị này đều là vẻ mặt lạnh nhạt, rất có cảm giác khoảng cách, dáng vẻ có chút chật vật giống như hôm nay, thật sự chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

Anh ta trông thấy Tư Tắc không nói một lời nhìn chằm chằm Yến Chân, trên mặt nhìn không ra biểu lộ gì.

Nguy rồi, là tức giận rồi? Trong lòng Mạc Nam Phong căng thẳng, vừa nhìn bạn tốt của mình vừa nhìn bạn học của bạn gái, nếu như trở mặt thì anh ta nên đứng về bên nào?

… Cuộc đời vì sao lại gian nan như vậy?

Mạc Nam Phong đã bị nát một trái tim vội vàng lấy một chai nước từ trên bàn khác, nhanh chóng đưa tới trước mặt Tư Tắc: "Uống một chút?"

Tư Tắc không nhận nước mà Mạc Nam Phong đưa tới, vòng qua tay của anh ta, đi thẳng đến chỗ Yến Chân.

Mạc Nam Phong hít vào một ngụm khí lạnh, đây là không có cách nào lương thiện rồi?

Yến Chân lúc này tỉnh táo lại, nhìn dáng vẻ Tư Tắc dường như rất khó chịu, lòng mềm đi, cô dường như thật sự bỏ cay rất nhiều.

Sau đó liền thấy Mạc Nam Phong đưa chai nước cho anh, anh cũng không nhận, trực tiếp đi về phía cô.

Giữa hai người tổng cộng cũng chỉ cách nhau hai, ba bước đường, Yến Chân nhìn thấy Tư Tắc đứng vững trước mặt mình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cô hình như còn nghe được một tiếng thở dài như có như không.

Tiếp theo, trơ mắt nhìn anh rút chai nước khoáng từ trong tay cô, đưa tới bên miệng, ngẩng đầu lên lập tức uống cạn non nửa chai, yết hầu của anh nhấp nhô theo động tác nuốt của anh.

Yến Chân bị lần thao tác này của anh làm cho hô hấp đều sắp dừng lại rồi, sững sờ nhìn chằm chằm nơi tiếp xúc giữa môi anh và chai nước ----!!! Đây là chỗ cô vừa mới uống đúng không!

Mạc Nam Phong thở dài, yên lặng thả chai nước trong tay ra. Đại thần thật sự bất kể ở phương diện nào cũng là đại thần, anh ta lại bị thực lực nghiền ép rồi.

Sau khi Tư Tắc uống xong, ném chai nước vào trong thùng rác, nhìn Yến Chân mặt đỏ tới mang tai, bình tĩnh nói: "Cũng không tệ lắm, lần sau nếu có thể thì bỏ ít cay một chút sẽ tốt hơn."

Yến Chân đã mất đi năng lực suy tính, từ con mèo hoang trở thành con mèo con khuôn mẫu gật gật đầu, giọng nói cũng trở nên mềm mềm: "Được."

Mạc Nam Phong lâm vào trầm tư, hòa ra còn có thể vuốt lông cho bạn gái như vậy?

Sau giờ cơm trưa mọi người sẽ trở về.

Lục Trà Trà ngủ đến trực tiếp bỏ qua giờ cơm, vẫn là Yến Chân đánh thức cô ấy.

Từ khu nghỉ dưỡng đến thành phố Y ước chừng hơn một tiếng đi đường, xe đưa đón vẫn chưa tới, một đám người ở trong đại sảnh chờ đợi.

Lục Trà Trà dựa vào Yến Chân, ngáp một cái: "Anh chàng kia của cậu đâu?"

Buổi chiều mặt trời ló dạng, chiếu lên tuyết có chút phản quang.

"Không biết." Yến Chân nhìn bên ngoài, bị tia sáng chiếu vào mà híp mắt lại.

Trên thực tế cô cũng không hỏi, Tư Tắc đến giỗ tổ hẳn là có sắp xếp của anh.

"Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra, có người đi ra.

Yến Chân quay đầu.

Một tay Tư Tắc mang áo khoác, một tay đẩy vali hành lý, từ trong thang máy đi ra. Thanh tú cao lớn, chân dài vai rộng, khí chất nổi bật, không ít người đều bị anh hấp dẫn ánh mắt.

Anh nhìn thoáng qua đám người, tìm được vị trí của Yến Chân, đi về phía cô.

Lục Trà Trà ngồi ngay ngắn, đẩy Yến Chân: "Anh ấy đi đến đây đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!