"…"
Người này là ăn cô chắc rồi sao?
Yến Chân bỗng nhiên có chút chán ghét bản thân không hăng hái như vậy, cảm xúc bị anh khống chế, vui sướng đau buồn lên xuống theo anh.
Mà anh lại mãi mãi đều là dáng vẻ ung dung thảnh thơi, giống như bất kể là chuyện gì cũng không thể nào ảnh hưởng đến anh.
"Vậy còn anh?" Cô ngẩng mặt lên, mượn cảm giác say, liều lĩnh hỏi ra vấn đề trong lòng vẫn luôn muốn hỏi.
Khoảnh khắc nói ra khỏi miệng, Yến Chân biết mình thua rồi, chẳng khác nào biến tướng thành thừa nhận thích anh.
Tư Tắc cúi đầu, không hề chớp mắt mà nhìn cô, trong mắt như có ánh sao.
Yến Chân nín thở, ngón tay căng thẳng nắm chặt, chờ đợi đáp án của anh.
Tuyết vẫn đang không ngừng rơi xuống, rơi lên trên lông mi của anh, hóa thành giọt nước nho nhỏ óng ánh.
Qua hồi lâu, cũng có thể là chỉ qua mấy giây, Yến Chân nhìn thấy anh mở miệng: "Em thích anh bao lâu rồi?"
"…"
Quá đáng ghét rồi! Sắp tức chết rồi!
Yến Chân hít thở sâu một chút mới không bộc phát: "Có thích hay không chỉ một câu, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Nói xong vượt qua anh đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc sượt qua người anh, cô nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Anh chỉ muốn biết là em thích anh trước, hay là anh thích em trước."
Yến Chân dừng bước.
Tiếng tuyết rơi trên mặt đất tựa như tiếng hoa nở trong lòng cô.
Mạc Nam Phong nhìn qua hướng Tư Tắc và Yến Chân rời đi cũng là hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
Vẫn là Khương Dư Nhi kêu anh ta một tiếng: "Bạn của anh và bạn học của em quen biết nhau?"
Giọng nói của Mạc Nam Phong mang theo một chút không xác định: "Không biết, tên này trước kia vẫn luôn thanh tâm quả dục giống như hòa thượng, cũng chưa từng thấy bên cạnh cậu ta xuất hiện em gái nào."
Mấy nữ sinh cũng mất hào hứng chơi đùa, tâm tư đều bị hấp dẫn đến trên người Yến Chân và đại soái ca cùng nhau rời đi, líu ríu thảo luận.
Khương Dư Nhi hỏi Mạc Nam Phong bọn họ làm sao quen biết, vì sao trước đó cũng không nghe anh ta nhắc đến.
Mạc Nam Phong trả lời: "Đi Mỹ tham gia thi đấu rồi quen biết."
Lúc ấy học sinh của hơn 100 quốc gia tham gia, Tư Tắc thưởng O, tỉ lệ lấy được giải thưởng hạng nhất là là 0,15%. Trước đó Mạc Nam Phong vẫn cho rằng mình cũng coi như là học bá, kết quả lần thi đấu đó lấy được giải thưởng, trong lòng phát lạnh.
Tư Tắc thoạt nhìn là người rất có cảm giác khoảng cách, chỉ có sau khi tiếp xúc mới có thể phát hiện ra, thật ra anh không khó ở chung chút nào. Trong lúc tranh tài Mạc Nam Phong thường xuyên cầm đề toán đến hỏi anh, ngoài ý muốn hai người liền thân quen.
Khương Dư Nhi nghe xong giật mình nói: "Chính là cuộc thi xây dựng mô hình toán học ở Mỹ lần trước anh tham gia? Em nhớ anh lấy được giải thưởng, anh ta có lấy được thưởng không?"
Mạc Nam Phong sờ mũi một cái gật gật đầu, bạn gái có thể đừng nói ra, chừa cho anh ta chút mặt mũi không.
Khương Dư Nhi hoàn toàn không nghe thấy lời kêu gọi trong lòng bạn trai mình, tiếp tục nói ra: "Là giải thưởng gì? Anh lợi hại hay là anh ta lợi hại?"
"…" Mạc Nam Phong khó khăn mở miệng: "Hơi lợi hại hơn anh một chút đi."
"…" Khương Dư Nhi khó khăn mà tiêu hóa câu này. Mẹ nó, bản thân cô ta không hăng hái thì thôi đi, bạn trai cũng không hăng hái như thế!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!