Nhậm Khởi Phi tan học trở về, mang theo cơm tối cho Yến Chân, đằng sau còn có hai cái đuôi đi theo, Tưởng Âm Âm và Cổ Lệ Mễ Nhiệt.
Tập thể nữ sinh trong đại học đều là lấy phòng ngủ làm đơn vị, quan hệ tốt nhất đều ở cùng nhau, người khác cũng chỉ có thể xem như là quen sơ.
Từ lần trước cùng với bọn họ biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường, tình hữu nghị của phòng Yến Chân cùng với hai người họ nhanh chóng thăng cấp, thường xuyên lui tới.
Bốn người vây quanh bàn ăn cơm, Tưởng Âm Âm mua một cái nồi lẩu nhỏ, phía trên là một tầng sa tế đỏ chót, bên dưới là bắp thịt bò nấm hương đậu hủ ngàn miếng và bún gạo, hương vị cay nồng đậm theo hơi nóng bốc lên.
Cổ Lệ Mễ Nhiệt là mì thịt bò, Nhậm Khởi Phi mua thịt kho tàu.
Yến Chân chọc chọc cháo loãng trước mặt, nuốt nước miếng: "Cho dù là bị bệnh thì cũng có thể ăn một chút gì đó khác, vì sao lại là cháo?" Trưa húp cháo buổi tối cũng cháo, cô cũng muốn ăn thịt.
Ba người vùi đầu ăn, không ai để ý đến cô.
Tưởng Âm Âm vớt một miếng bắp trong nồi lẩu: "Tụi tớ đều nhìn thấy rồi."
"Nhìn thấy cái gì?" Yến Chân nghi hoặc nhìn cô ấy một cái, cầm lấy thìa, cam chịu bắt đầu húp cháo.
"Buổi sáng cậu đi xuống từ trên xe của Tư Tắc học trưởng."
Nhậm Khởi Phi khều một miếng thịt ba chỉ, bỏ thịt mỡ sang một bên, nói: "Dựa vào giác quan thứ sáu của tớ, tớ cảm thấy đại lão chắc chắn có ý với Yến Yến nhà chúng ta."
Yến Chân vừa mới húp cháo, suýt chút nữa là phun ra ngoài.
Tưởng Âm Âm và Cổ Lệ Mễ Nhiệt nghe xong, hai người "Vù vù" từ trong chén ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời: "Cái gì?" Sau đó nhanh chóng bứng chén ngồi vào bên cạnh Nhậm Khởi Phi: "Nhanh nói một chút xem nào?"
Nhậm Khởi Phi để đũa xuống, há hốc mồm, cẩn thận suy nghĩ, lại không biết bắt đầu nói từ đâu: "Dù sao
---- giác quan thứ sáu của tớ nói cho tớ biết.
Nhóm hai người hóng chuyện nếu có phần đuôi thì có lẽ có thể lắc ra được ảo ảnh, nghe được câu trả lời, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Cắt ~" một tiếng, bưng chén ngồi về vị trí của mình.
Tưởng Âm Âm chuyển đầu về phía Yến Chân, mờ ám chớp chớp mắt với cô: "Vậy còn cậu, Yến Yến?"
"Tớ cái gì?" Yến Chân giả ngu.
"Đừng giả ngu nữa, mặt đều sắp đỏ đến rỉ máu rồi. Thành thật khai báo, cậu có nhận xét gì với Tư Tắc không?" Girl ngay thẳng Tưởng Âm Âm trực tiếp nói.
Cổ Lệ Mễ Nhiệt hai ba miếng xử lý mì sợi, lại nhấp một hớp canh rồi mới hài lòng để đũa xuống: "Cái này có gì mà thẹn thùng, nếu không phải yêu cầu nửa kia nhất định cũng phải theo Hồi giáo, tớ cũng muốn theo đuổi Tư Tắc."
Tưởng Âm Âm: "Có thích hay không chỉ một chữ."
Nhậm Khởi Phi một bên trầm tư suy nghĩ đột nhiên vỗ bàn một cái, làm những người khác giật nảy mình.
"Làm gì vậy!"
"Có! Buổi sáng hôm nay khi đại lão gọi điện thoại cho Yến Yến, anh ấy dùng điện thoại của anh ấy!" Nhậm Khởi Phi nói: "Các cậu còn nhớ rõ anh ấy từ chối nữ sinh muốn phương thức liên lạc thế nào không?"
"Dựa vào kinh nghiệm của tớ, giác quan thứ sáu của Phi Phi nói không chừng rất đáng tin cậy đó ~" Tưởng Âm Âm từng nghe tin đồn kia lập tức nhìn về phía Yến Chân, mắt lóe sáng lên: "Dù sao, vừa nghe cậu bị bệnh liền chạy tới đấy!"
Có thích không?
Điện thoại trên bàn đột nhiên "Vù ~" một tiếng rung lên, hai chữ Tư Tắc to sáng lên trên màn hình.
Yến Chân cảm thấy nai con trong lòng theo tiếng rung điên cuồng của điện thoại mà chạy nhảy xung quanh.
"Nhanh bắt máy đi!" Tưởng Âm Âm thấy cô ngơ ngác, vội vàng thúc giục nói.
Yến Chân lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt mờ ám của những người khác, cầm điện thoại lên nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!