.
Cánh cửa bật mở khiến Jeon Jungkook giật mình, cậu vội thu mình vào một góc, giọng run rẩy hỏi
"Anh... vào đây làm gì? Đây không phải phòng tôi sao?"
Kim Taehyung đi đến trước mặt Jeon Jungkook, hắn quỳ một chân xuống cân bằng chiều cao, tay hắn vuốt dọc má của cậu nói
"Ở chung phòng với tôi an toàn hơn. Ở chung với mấy người kia họ sẽ ức hiếp em đấy"
Cậu cúi gằm mặt không dám nhìn lên Kim Taehyung. Hắn mỉm cười xoa đầu cậu
"Nói thật đi, vì sao em lại vào đây?"
Cậu mím môi, hai mắt to tròn nhìn hắn
"Anh đừng có nói cho ai nghe hết nhé?"
"Được"
"Tôi đi tù thay bố dượng tôi. Ông ấy lỡ giết chủ nợ nên tôi phải đi thay ông ta"
Hắn mỉm cười, nâng cằm cậu lên hôn một cái. Jeon Jungkook cứng người không dám động đậy, hai mắt to trân trân nhìn hắn, cả người đơ thành một khúc gỗ.
Hắn phì cười đưa tay bóp bóp hai má cậu
"Tôi thích em. Mới gặp mà đã thích như vậy rồi"
"..."
"Được rồi. Mặc dù tôi xấu tính nhưng sẽ không làm em sợ đâu"
Jeon Jungkook từ tốn gật đầu.
"Tôi chưa biết tên anh..."
"Tôi tên Kim Taehyung, 28 tuổi, buôn hàng cấm nên vào đây"
"Hân hạnh được biết em, bé nhỏ"
Hai người nói qua nói lại một hồi lâu, mục đích là khiến cho Jungkook không còn sợ hãi hắn nữa, Taehyung đứng dậy dắt Jungkook lại giường ngồi rồi căn dặn
"Cưng nằm đây nghỉ ngơi đi. Tôi đi tắm đã"
Hắn vừa định rời đi thì bị Jungkook níu lại, hắn mỉm cười ngồi quỳ xuống xoa xoa tay cậu
"Sao vậy? Huh?"
"Tôi... tôi vào đây có một mình. Tôi cũng không biết đánh nhau... tôi sợ lắm anh Taehyung"
Kim Taehyung bỗng nhiên đau lòng, cớ gì một thiếu niên trong sáng và thuần khiết như em mà bị đày đoạ đến bước đường như thế này cơ chứ?
Hắn hôn nhẹ lên tay cậu, trầm giọng nói
"Đừng sợ nữa, Kim Taehyung tôi bảo vệ em, bé nhỏ"
"Cảm ơn anh Taehyung nhiều lắm"
Hắn chồm người tới hôn cậu một lần nữa, nhưng có vẻ lâu hơn lần trước. Jungkook không bị bất ngờ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!