"Ta vốn tưởng rằng, ông ấy cưới những nữ nhân đó chẳng qua là vì quyền lợi và củng cố thế lực mà thôi, chỉ cần trong lòng ông ấy có ta, ta hoàn toàn có thể không thèm để bụng."
"Nhưng, sao ông ấy có thể...... yêu người khác...... sao có thể cho phép nữ nhân kia sinh hài tử của ông ấy......"
"Ta hận ông ấy, hận nữ nhân kia, càng hận hai nghiệt chủng kia!"
Đó là lần đầu tiên trong 20 năm qua, hắn nhìn thấy sự ngoan độc ghê người trên khuôn mặt hiền lành nhân hậu của mẫu thân. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mẫu thân cũng sẽ trở thành một người oán phụ trong khuê phòng.
Hắn vẫn luôn cho rằng, đó là sự tình chỉ phát sinh ở trong cung.
Trong trí nhớ của hắn, mẫu phi luôn dịu dàng thiện lương, lúc nào cũng tươi cười, hiện tại đã biến thành xa lạ như vậy.
Hắn không thể tiếp nhận, cũng không muốn tiếp nhận.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn nhìn thấy thiếu nữ trước mặt mang vẻ mặt lo lắng cho mình, trái tim hắn cảm thấy có chút ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, "Ngưng nhi, ca ca hy vọng, muội vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
1
Không bị đấu tranh tranh giành quyền lợi che mờ hai mắt, cũng không bởi vì bất luận một người nam nhân nào đó mà khiến mình trở nên khác đi.
Nghĩ đến đây, Yến Hi Thành thật ra nhớ tới, muội muội thông minh xinh đẹp này của hắn có hôn ước cùng với Thái Tử, "Ngưng nhi, muội và Thái Tử điện hạ gần đây có gặp mặt hay không?"
"Hắn sao? Không có." Yến Ngưng Lạc nhếch môi, có vẻ không để ý lắm.
Hôn ước giữa bọn họ, dường như không có một chút cảm giác tư vị hôn phu.
Hai người bọn họ đều là đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông, nhưng Thái tử Hiên Viên Triệt gia nhập sớm hơn Yến Ngưng mấy năm, cũng là sư huynh của nàng.
Bình thường, hai người ở trong tông môn dù ngẩng đầu hay cúi đầu đều không nhìn thấy nhau, nhưng cho dù như thế, Yến Ngưng Lạc cũng không hề có một chút cảm giác nào đối vị hôn phu này. Hiên Viên Triệt cũng rất lạnh nhạt đối với nàng, giống như người xa lạ.
Hai người vừa sinh ra đã bị hoàng thất cột vào cùng nhau, sao có thể vừa mắt đối phương khi không thể nhìn thấy nhau.
Yến Hi Thành cũng rất nghi hoặc, mặc dù tính tình muội muội này của hắn luôn lạnh lùng cao ngạo, nhưng nhân duyên vẫn khá tốt.
Nữ tử có dung nhan và thiên phú như nàng, đừng nói ở Thanh Lan Quốc, cho dù là toàn bộ đại lục cũng đều hiếm có. Nhưng, Thái Tử điện hạ dường như không hề có hứng thú với nàng.
Phải biết rằng, ở Thanh Lan Quốc, gần như không có nam nhân nào không mến mộ Ngưng nhi.
Chẳng lẽ...... Thái tử thích nam nhân?
Yến Hi Thành trừng lớn đôi mắt, sửng sốt bởi ý tưởng này của mình, hắn vội vàng thu hồi những ý tưởng kỳ quái kia lại.
Nhìn muội muội một tay chống cằm, mắt đẹp nửa híp nhìn ra ngoài cửa sổ, Yến Hi Thành không thể không thở dài một hơi, "Ngưng nhi, muội nghĩ như thế nào, thật sự không thích Thái Tử điện hạ sao?"
"Muội vì sao phải thích hắn, muội thậm chí không quen biết hắn." Yến Ngưng Lạc lười biếng nhìn hắn một cái, như thể muốn nói "huynh thật kỳ lạ".
"Hai người đều sống trong cùng một tông môn, lại là sư huynh sư muội, sao lại có khả năng không quen biết?"
"Ca ca không biết, sự phân biệt cấp bậc trong Phiêu Miểu Tông rất nghiêm khắc hay sao? Đệ tử giống như muội, vừa mới gia nhập tông môn ba năm, có thể miễn cưỡng xem như tư chất không tệ. So với đệ tử cốt lõi như Thái Tử, đã gia nhập tông môn bảy tám năm, căn bản không có cơ hội giao tiếp."
Yến Hi Thành, "......"
Muội muội sao nghịch ngợm như thế, đây rõ ràng chỉ là kiếm cớ, tư chất của muội không tệ, trong đại lục này còn có nữ tử có tư chất tốt như muội hay sao?
Cho dù muội không muốn gặp Thái Tử cũng không cần phải bịa đặt lý do tồi tệ như vậy chứ?
Điều này khiến cho ca ca luôn có cảm giác giống như bị người coi mình là một thằng ngốc!
Yến Hi Thành cảm thấy bản thân mình thật sự thấy buồn cho muội muội này của hắn, ngoại trừ tu luyện ra, nàng đều không có hứng thú với bất kỳ điều gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!