Khanh Bắc hiển nhiên cũng bị sốc bởi đại ca lần đầu gặp mặt này, một hồi thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, "Đại ca, đệ không sao......"
"Đệ có phải không dám nói hay không?" Yến Hi Thành nhíu nhíu mày, "Không ngại, sự vụ nơi hậu viện đều do mẫu thân xử lý, thân thể mẫu thân không tốt, nhất định là thủ hạ của người đã thiếu sót. Ta đây sẽ đi hỏi mẫu thân một chút."
Hắn dứt lời, đang định xoay người rời đi.
Khanh Vũ bỗng đột nhiên khẽ cười lên tiếng, "Mọi việc, thật ra không cần phải biết rõ ràng như vậy."
Bước chân Yến Hi Thành dừng lại, lại nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ tiếp tục truyền đến.
"Thường thì chân tướng là thứ không muốn ngươi biết tới, nhưng một khi lớp giấy bọc cửa bị chọc thủng, có khả năng sẽ khiến ngươi thất vọng!"
"Muội có ý gì?"
Khanh Vũ cười cười, không nói thêm gì nữa, thiếu niên trên xe lăn sau khi do dự một lúc lâu, cũng chậm rãi mở miệng, "Chuyện này, Vương phi cũng biết, hoặc là nói...... là người đã bày mưu tính kế! Chân ta, cũng là vì Vương phi không cho danh y trong phủ trị liệu, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, vì thế nên mới tê liệt."
"Đệ vừa mới nói gì?" Yến Hi Thành trừng lớn hai mắt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự phẫn nộ, còn có không thể tin nổi, "Sao đệ có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế?!"
Trong mắt hắn, mẫu thân là nữ tử dịu dàng lương thiện cỡ nào, cho dù năm đó phụ vương vi phạm lời hứa cả đời chỉ cưới một mình mẫu thân, mẫu thân dù thương tâm rất nhiều nhưng vẫn chuyển người đó tới một sân yên tĩnh. Mặc dù mọi sự tình trong phủ vẫn do mẫu thân xử lý, nhưng sự tình ác độc thế này, sao mẫu thân có thể làm được!
"Trong hậu viện này, nếu như không có Vương phi bày mưu tính kế, đại ca cho rằng sẽ có ai lớn mật như thế, dám mưu hại hậu duệ nam tử duy nhất ngoài đại ca ra hay sao?" Khanh Bắc gợi lên một nụ cười mỉa mai, quay đầu dường như không muốn nói thêm gì nữa.
Yến Hi Thành nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, sắc mặt thâm trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó sải bước rời đi.
"Thế tử Vĩnh An Vương phủ, không ngờ tâm tính lại đơn thuần sạch sẽ như thế." Khanh Vũ nghiền ngẫm nhếch môi, "Tuy nhiên, nếu như giờ phút này hắn thật sự đi chất vấn Vương phi, biết được chân tướng rồi, đoán chừng trái tim sẽ phát sinh biến hoá không nhỏ!"
"Đại ca quanh năm không ở trong phủ, cũng không tiếp xúc với nhân tâm hiểm ác, tâm tính đơn thuần là khó tránh khỏi." Khanh Bắc nhìn bóng dáng của đại ca hắn, thấp giọng mở miệng nói.
"Tiểu quỷ ngươi xem ra cũng rất khôn ngoan." Khanh Vũ cười xoa nhẹ trên tóc của hắn, "Ta thấy ngươi, dường như rất thích hắn?"
"Ân, trong vương phủ, đại ca này xem như là người duy nhất có máu có thịt, ta...... thực sự sùng bái hắn." Khanh Bắc hiếm khi có chút ngượng ngùng.
Yến Hi Thành từ nhỏ đã được một cao nhân ngao du mang theo bên người cùng nhau tu hành, hiện giờ tu vi nhất định cao thâm khó đoán. Hiện tại, hắn lại làm sự tình mà tất cả nam nhi đều muốn, bảo vệ quốc gia, ra chiến trường giết địch, hơn nữa còn là tướng quân trẻ tuổi nhất Thanh Lan Quốc.
Khanh Vũ bật cười, sau đó khẽ thở dài một hơi, "Quân nhân tất nhiên rất vĩ đại, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải tử vong, ta không muốn ngươi tiếp xúc với những thứ đó, muốn ngươi cứ sống bình thường là tốt."
Thiếu nữ trước mặt câu môi cười quyến rũ, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, khiến cho trái tim tĩnh lặng của hắn đột nhiên nhảy lên mãnh liệt.
Rõ ràng là hai người xấp xỉ tuổi nhau, nhưng nàng luôn biểu hiện thành thục hơn hắn, còn có chút khôn ngoan hơn. Hắn luôn có cảm giác, nàng giống như đã sống thật lâu lắm rồi, nhìn thấu rất nhiều người và rất nhiều sự tình, không có gì có thể khiến nàng để ý.
Nhưng ánh mắt dịu dàng giờ phút này của nàng, lại khiến Khanh Bắc cảm thấy, nàng có để ý tới hắn, cho dù đây chỉ là ảo giác.
Bất giác, hắn chậm rãi duỗi tay ôm lấy nàng, đầu dựa vào bên hông nàng, "Thực xin lỗi, tỷ tỷ, đệ chỉ thuận miệng nói ra, tỷ yên tâm, đệ sẽ sống thật tốt, đệ sẽ...... bảo vệ tỷ."
Đây là lần đầu tiên trong suốt 6 năm qua, hắn gọi nàng là tỷ tỷ.
Từ lúc bắt đầu hoài nghi, sau đó tới lần lượt ở bên cạnh hắn trong lúc sinh tử, trái tim trung thành luôn bảo vệ hắn, khiến từ đáy lòng Khanh Bắc tự nhiên đã tiếp nhận nàng.
Cũng giống như trước đây hắn vẫn luôn nói, bất luận nàng là ai, từ đâu tới đây, một ngày là tỷ tỷ, cả đời đều sẽ là tỷ tỷ của hắn.
"Được rồi." Tươi cười bên môi Khanh Vũ dường như càng sâu thêm vài phần, ngón tay mảnh khảnh dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên.
Nguồn ấm áp duy nhất trong dị thế, nàng sẽ luôn bảo vệ tới khi hắn trưởng thành........
"Ca ca, có chuyện gì xảy ra với ca ca vậy?" Tiếng nói mềm mại của nữ nhân gọi tâm trí Yến Hi Thành không biết đã bay tới nơi đâu trở về.
Hắn thờ ơ cười cười, "Xin lỗi, Ngưng nhi, muội vừa nói gì vậy?"
Một nữ nhân tuyệt sắc mặc váy màu xanh ngọc bích ngồi đối diện, giữa trán có một đóa hoa hồng nhạt làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ thêm thanh lãnh kiều diễm vài phần. Người này, đúng là đệ nhất mỹ nhân Thanh Lan Quốc, Yến Ngưng Lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!