Người nam nhân này, thật sự chỉ mất thời gian một nén nhang, đã thoát ra khỏi đại trận từng chém giết vô số người của Thần Y tộc, thậm chí không hề bị thương một chút lông tóc.
Ngược lại, Bạch Chi Ngạn đột nhiên được giải cứu ra từ trong trận pháp, vẫn còn duy trì tư thế chiến đấu, khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh tím, còn có một vệt máu chảy xuống từ trên khóe miệng.
Đám con rối trước mặt đột nhiên biến mất, hắn ngây ngốc một lúc, nghĩ rằng yêu ma quỷ quái gì đó sẽ tới. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lâu Quân Nghiêu đang đứng cách đó không xa, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Thì ra bọn họ đã ra ngoài!
Nhưng, sao gia hỏa này thoạt nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra như vậy! Quả thực là quá đáng!
Mình ở bên trong đánh nhau thảm như vậy, chẳng lẽ hắn chỉ dạo chơi một vòng là có thể ra ngoài hay sao?!
Bạch Chi Ngạn nháy mắt có cảm giác trong lòng bị đâm một đao.
Nhưng, còn có sự tình khiến trái tim hắn bị đâm miều hơn nữa.
Hắn vừa mới trải qua một trận chiến thảm khốc, khi nhìn thấy Bạch Khâu cùng với mấy vị trưởng lão Thần Y tộc đi tới, trong lòng hắn rốt cuộc cũng có được một chút an ủi. Nhưng không ngờ mấy người kia dường như không nhìn thấy mặt mũi bầm dập của hắn, đi thẳng ngang qua trước mắt hắn.
Khuôn mặt Bạch Chi Ngạn vừa mới tươi cười lập tức đóng băng, "......?"
Hắn cuống cuồng quay đầu, lập tức nhìn thấy toàn bộ mấy người kia quả nhiên đều đi tới chỗ Lâu Quân Nghiêu, biểu tình trên mặt bọn họ còn rất ngạc nhiên.
Ngay cả khuôn mặt vẫn luôn nghiêm khắc của Bạch Khâu cũng dường như trở nên...... thân thiết?
Ha ha, chẳng lẽ mình là kẻ năm đó lão cha tiện tay nhặt ở bên ngoài về sao?!
"Tiểu tử, ngươi đã ăn cực phẩm đan dược gì vậy? Vừa rồi ta thấy ngươi rõ ràng không thể nhúc nhích." Bạch Lê mang theo vẻ mặt kích động hỏi, cặp mắt to sáng ngời, gần giống như hai ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Lâu Quân Nghiêu cong cong môi, mở miệng nói, "Không có gì, chỉ là lễ vật do bằng hữu ở đại lục phía dưới tặng cho tại hạ mà thôi."
Hắn thật sự không ngờ, y thuật của tiểu hồ ly lại cao siêu như thế, ngay cả độc thuật của Thần Y tộc cũng có thể dễ dàng hóa giải. Điều đó khiến hắn không thể không nghĩ tới những lời nàng nói, chỉ cần là độc đều có thể giải.
Có vẻ như trình độ của Thần Y tộc cũng không bằng nàng!
Hắn vừa mới nói ra lời này, mấy người kia đều rất kinh ngạc. Nếu những lời này do Bạch Chi Ngạn nói ra, bọn họ tuyệt đối nghĩ rằng Bạch Chi Ngạn chỉ đang nói đùa. Mặc dù vị trước mặt này vẫn còn là hài tử đối với bọn họ, nhưng hắn đường đường là một phương bá chủ của Vân Trung Thiên, mức độ đáng tin sẽ cao hơn nhiều.
"Không ngờ ở đại lục cấp thấp cũng có người y thuật cao siêu như vậy?" Bạch Khâu nhíu mày, đột nhiên dường như nhận ra điều gì đó, hơi giật mình một chút, "Độc trên người của ngươi...... đã giải?"
"Không những độc đã được giải, ngay cả huyết chú cũng bị giải sạch hoàn toàn!" Bạch Chi Ngạn cuối cùng có thể nói ra được một câu, biểu tình còn mang theo vài phần đắc ý, "Nói cho các ngài biết, đây là người hiểu biết y thuật tốt nhất mà ta từng thấy, ngay cả thái gia gia năm đó nhất định cũng không có thiên phú cao như nàng!"
Ngoại trừ người nhậm chức tộc trưởng Thần Y tộc năm đó, Bạch Chi Ngạn là người có thiên phú y đạo cao nhất, tính tình cũng rất cao ngạo, hiếm khi có người có thể khiến hắn bội phục như thế. Điều này khiến cho mọi người càng thêm tò mò, mở miệng hỏi, "Có thể là cao nhân lánh đời từ Vân Trung Thiên xuống đó hay không?"
"Ha ha, cao nhân lánh đời? Một thiếu nữ chưa đầy mười bốn tuổi? Các ngài đang nói đùa sao?" Bạch Chi Ngạn cười nói, "Đừng đoán mò, nàng chính là người đại lục cấp thấp, nhưng thiên phú cực kỳ cao khiến người sợ hãi. Hơn nữa, dường như y thuật của nàng không cùng một đường với Thần Y tộc chúng ta, thoạt nhìn có vẻ cao minh hơn."
Lúc này, ngay cả khuôn mặt Bạch Khâu luôn luôn nghiêm khắc không đổi cũng hiện lên vẻ hơi sốc, "Thiếu nữ chưa đầy mười bốn tuổi?"
Ông và đám người Bạch Lê bán tín bán nghi, vừa suy nghĩ một chút đã bay tới một nơi rất xa, trong lòng dường như mơ hồ nhớ tới điều gì, nhưng trước sau vẫn không dám xác định chắc chắn.
Thiếu nữ tuổi còn trẻ đã có thiên phú dị bẩm như thế, Vân Trung Thiên năm đó cũng đã từng có tiền lệ.
Nhưng điều này lại đang xảy ra ở đại lục dưới hạ giới...... không thể không khiến người suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặt Bạch Khâu trầm xuống một chút, nhìn Lâu Quân Nghiêu nói, "Ngươi đi với ta." Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, nghe lời đi theo phía sau.
Để lại Bạch Chi Ngạn hoang hoang tại chỗ, "Cha, cha gọi Quân Nghiêu qua đó làm gì? Ta cũng đi theo...... Ô ô... Tam trưởng lão, ngài đang làm gì vậy!"
Bạch Chi Ngạn che mặt lại và nhanh chóng nhảy về phía sau một bước, hoảng sợ nhìn người đang tủm tỉm cười trước mặt, đang yên đang lành chọc lại vào chỗ bị thương của hắn, chơi rất vui hay sao?!
Bạch Lê vô tư cười, "Ngươi nhìn xem mặt mũi ngươi bầm dập thế này, đi tới phòng của ta, ta sẽ thoa dược cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!