Màn đêm buông xuống, kinh đô Thanh Lan Quốc đèn đuốc sáng trưng, thật sự rất náo nhiệt. Bởi vì mấy ngày nữa chính là Bách Thánh Tiết được tổ chức ba năm một lần ở Thanh Lan Quốc, ngay cả những tiểu thương cũng đang điên cuồng chuẩn bị.
Thanh Lan Quốc sở dĩ có một ngày hội như thế, đó là vì bắt nguồn từ mười sáu năm trước, khi quận chúa Ngưng Phượng của Vĩnh An Vương phủ sinh ra, trong một đêm trăm hoa nở rộ, trăm chim ca hát. Cũng trong năm đó, Thanh Lan Đế chính thức đăng cơ. Vừa mới thượng vị điềm lành đã liên tục xuất hiện, tin vui không ngừng, bởi vậy nên ông càng thêm yêu thích Yến Ngưng Lạc, cũng đính hạ hôn ước trưởng tử của mình với nàng vừa mới được sinh ra.
Vào thời điểm đó, Hiên Viên Triệt bất quá chỉ là một hài đồng bốn năm tuổi mà thôi. Nhỏ tuổi như vậy đã bị một nữ nhân chưa từng gặp mặt trói chặt, vì vậy hắn không có chút yêu thích nào đối với Yến Ngưng Lạc, cho dù đối phương là một thiếu nữ mỹ mạo cùng với một thân thiên tài.
Duyên phận này chính là kỳ diệu như thế.
Lần này khi người Lâm Uyên Quốc đến đây, Hiên Viên Triệt và Yến Ngưng Lạc là hôn phu thê, tất nhiên sẽ tới cùng nhau. Thậm chí khi tiến cung, Hiên Viên Triệt cũng phải tự mình đi tới Vĩnh An Vương phủ đón người.
Khanh Bắc hiếm khi mặc một thân áo gấm màu xanh ngọc bích tương đối sang trọng, mái tóc được buộc lại bằng ngọc quan. Thiếu niên khí chất ôn nhuận như ngọc, cùng với dung nhan thanh nhã tuấn mỹ, phối hợp với một thân trang phục, không thể nghi ngờ là hiển thị quý khí ưu nhã của công tử thế gia, đi ra ngoài đủ để mê chết muôn vàn thiếu nữ mỹ nam.
Nhưng khi hắn mở cửa phòng ra, nhìn thấy Khanh Vũ vẫn mặc chiếc váy trắng đơn giản ban ngày. Hắn sửng sốt một chút, nói, "Tỷ tỷ, tỷ không thay quần áo hay sao?"
Thiếu nữ bên kia vẫn đang ngồi trên chiếc ghế mềm và bắt nạt con cóc tuyết tội nghiệp, ngón tay chọc chọc cái bụng mềm mại của nó, nói giọng lười nhác, "Ta vốn dĩ không muốn tham dự yến hội nhàm chán này, cần gì phải mặc trang phục lộng lẫy, cũng không phải tới đó đoạt hết nổi bật."
Khanh Bắc gật gật đầu, cảm thấy nàng cực kỳ có lý. Tỷ tỷ vốn đã xinh đẹp, nếu như ăn diện lộng lẫy, đoán chừng đến lúc đó sẽ chọc phải phiền toái.
"Nhưng trông bộ dáng này của đệ là muốn thông đồng với thiếu nữ đàng hoàng nào vậy?" Khanh Vũ cười trêu chọc nói, "Hôm nay tỷ mới phát hiện ra, Tiểu Bắc nhà ta rất tuyệt, ngày thường điệu thấp như vậy, thay đổi một bộ trang phục quả thực có thể ném những vương công quý tộc kia xa mấy con phố."
Khanh Vũ, "......" Hắn mới không quan tâm tới những lời thổi phồng như vậy.
Trong hoàng cung không cho phép cỗ kiệu và xe ngựa tiến vào, mọi người đến dự tiệc đều phải xuống xe ngựa gần bên ngoài hoàng cung rồi đi bộ vào.
"Hai người các ngươi...... mang ta tới đây là để giải buồn hay sao?"
Cuối cùng không chịu nổi không khí yên tĩnh quỷ dị này nữa, Mộ Trì khẽ nói. Hắn nhìn Hiên Viên Triệt và Yến Ngưng Lạc đang ngồi đối diện, trong đó một người đang nhìn bên ngoài xe ngựa, một người thì đang nhắm mắt dưỡng thần, trông rất thờ ơ.
Mộ Trì không muốn đặt chân vào hoàng cung này lần nữa, nơi đó có quá nhiều hồi ức hắn không muốn nhớ tới, chẳng qua bởi vì quá tò mò về nam nhân trong lời đồn kia, hắn mới tới nơi này.
Hắn mang theo vẻ mặt nghi ngờ quét qua hai người, chẳng lẽ hai người này đã bí mật thỏa thuận gì đó để chung sống hoà bình hay sao?
Nhưng việc bọn họ bỏ qua một người sống như hắn... thật sự phù hợp sao?
Mộ Trì bất đắc dĩ thở dài. Nếu sớm biết như thế hắn sẽ không đi cùng bọn họ tới đây.
"Điện hạ, tới hoàng cung rồi." Thị vệ đánh xe nhẹ giọng nói ở bên ngoài cửa.
Hiên Viên Triệt vừa mới mở hai mắt, đáy mắt nhanh chóng loé lên một tia sáng nhẹ.
Nhưng Mộ Trì lại nhìn thấy rất rõ ràng, quả nhiên là võ sĩ, ngay cả khi nhắm mắt cũng tu luyện, theo tư thế này đoán chừng sau này hắn chỉ có chịu ngược.
Yến Ngưng Lạc cũng thu tầm mắt trở về từ bên ngoài cửa sổ, trong lúc lơ đãng vô tình bắt gặp cặp mắt đen như mực của Hiên Viên Triệt, nhưng sau đó hắn đã bước xuống xe ngựa trước rồi vươn tay ra với nàng, tư thế dường như muốn đỡ nàng xuống xe ngựa.
Yến Ngưng Lạc rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không do dự quá lâu, đưa tay ra để Hiên Viên Triệt đỡ mình xuống xe.
Đây có lẽ là lần duy nhất hai người tiếp xúc thân mật sau nhiều năm như thế.
"Đó là Thái tử điện hạ và Ngưng Phượng quận chúa, hai người thật là xứng đôi!"
Lúc này, các công tử tiểu thư thế gia quý tộc cũng lần lượt tới, nhìn thấy bọn họ cầm tay nhau bước xuống xe ngựa, một đám đều lên giọng cực kỳ hâm mộ tán thưởng.
Hiên Viên Triệt một thân trang phục màu vàng nhạt, phía trên thêu một con rồng vàng bốn móng sinh động như thật, dáng người thon dài đĩnh bạt. Nam nhân chi lan ngọc thụ, giờ phút này hiển ra khí phách tôn quý của Thái tử một quốc gia. Vì thế, mặc dù hắn đã có giai nhân bên cạnh, hắn vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt ái mộ của các nữ tử khuê các".
"Đi thôi." Hiên Viên Triệt thật ra không chú ý tới những ánh mắt khác thường đó, nhẹ nhàng nói một tiếng với Yến Ngưng Lạc, sau đó hai người một trước một sau tiến vào cửa cung......... Người dịch: Emily Ton.....
Trong hành cung.
Nguyệt Tâm Nhan đã thu dọn xong mọi thứ, nàng rất thích màu xanh lam, vì thế trang phục luôn có màu xanh. Nhưng, màu này cũng thật sự thực thích hợp với nàng, nghịch ngợm linh động giống như một con yêu tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!