Chương 40: Giết Hại Lẫn Nhau

"Ngươi......"

"Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ tới chỗ Bạch lão đầu để hiểu biết một chút, chuyện về Băng Hỏa Âm Dương Cổ và Phệ Tình Chú là như thế nào."

Lâu Quân Nghiêu híp mắt, trong mắt tím có gió lốc đáng sợ quen thuộc.

Bạch Chi Ngạn hiểu được. Sao hắn lại quên tính cách của gia hỏa này là có thù tất báo, người sau màn nếu như bị hắn bắt được, thật sự không dám tưởng tượng sẽ có kết cục thế nào............

Cùng lúc đó, phía nam Diệu Nguyệt Thần Điện.

Một ngôi nhà tráng lệ xa hoa, một nữ nhân toàn thân mặc áo choàng đen đang nằm trên giường, hàm dưới lộ ra bên ngoài vô cùng trắng bệch, có chút thấm người.

Ống tay áo to rộng bị gió ngoài cửa sổ tiến vào thổi bay phất phới, một ống tay áo trong đó trống rỗng, một bên tay khác cũng vô lực rũ ở bên người.

Hồi lâu, từ trong áo choàng đen truyền ra vài tiếng cười quỷ dị, "Ha ha ha ha, ta đường đường là tư tế Thần Điện, cứ như vậy trở thành phế cờ...... Điện chủ, trái tim ngài thật là tàn nhẫn."

Nàng ta cúi đầu xuống rồi bỗng nhiên ngẩng lên, ám văn màu tím và đen trải rộng ra cả khuôn mặt, giống như ác quỷ lấy mạng từ trong địa ngục. Đồng tử cũng bị lồi ra, phía dưới là một đôi cánh môi đỏ tươi như máu, lúc này khóe miệng mở to, cực kỳ đáng sợ.

"Cho dù chết...... Ta cũng muốn kéo đệm lưng...... Ha ha ha ha...... Phế vật ở đại lục cấp thấp dám phá hỏng chuyện của ta...... Ta nhất định phải nghiền xương của ngươi thành tro để giải mối hận trong lòng của ta!"

....... Người dịch: Emily Ton......

Mấy ngày nay, Mạc Hàn Yên vẫn đang tìm đủ mọi cách đối phó.

Bà ta tới đây là bởi vì Yến Túc đã thay đổi thái độ với hai dã loại ở Du Nhiên Cư, khiến bà ta cảm thấy cực kỳ bất an trong lòng.

Bà ta không ra ngoài còn tốt, vừa ra ngoài quả thực hận không thể bóp chết tiểu tiện nhân kia!

Yến Túc chẳng những thường xuyên ân cần hỏi han bọn họ, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng nha đầu Khanh Vũ kia. Nghe nói nàng chẳng những rất thông minh, còn bái một cao nhân lánh đời làm vi sư.

Có một lần, Yến Túc mang theo nàng tới tham gia một buổi họp mặt những người bạn tốt, ai ngờ nửa đường gặp phải một đám người đánh lén. Yến Túc giải thích với bên ngoài rằng, có người kính nể ông tất nhiên cũng sẽ có người căm hận ông, kẻ thù rất nhiều.

Nhưng, bản thân ông chính là một cao thủ võ đạo, tất nhiên không sợ những đả kích ngấm ngầm hay công khai kia.

Ai ngờ đối phương lại có một cao thủ dùng độc, trực tiếp làm Yến Túc tê mỏi chân tay không thể động đậy, mềm nhũn ở trong xe ngựa. Tùy tùng bên ngoài, người thì chết người thì bị thương, mắt thấy mạng mình sắp nằm trong tay độc thủ, nhưng từ đầu đến cuối ông lại không chú ý tới biểu tình của thiếu nữ bên cạnh không hề có chút gợn sóng dù là nhỏ nhất.

Xe ngựa trực tiếp bị phá vỡ, sắc mặt Yến Túc trắng bệch yếu đuối vô lực, nhưng sắc mặt thiếu nữ áo trắng lại vẫn đạm nhiên, hình thành hai cảnh tương phản đối lập nhau.

Đối phương hiển nhiên không đoán được bên trong còn có người thứ hai, hơn nữa nhìn xem bộ dáng nàng thản nhiên giống như người không có việc gì, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của độc tố. Một đám người rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Khi những người kia bắt đầu sinh ra cảnh giác, đột nhiên một người trong đó giống như phát cuồng, rút kiếm của bản thân ra, bổ về phía đồng bạn bên cạnh, trực tiếp chém người nọ thành hai nửa giống như bổ củi. Cảnh tượng tàn bạo đẫm máu kiến sắc mặt của mấy người khác nháy mắt thay đổi.

Nhưng lúc này mới phòng bị đã không còn kịp nữa, tu vi người nọ vốn không cao, lúc này đột nhiên giống như thăng cấp, biến thành tuyệt thế cao thủ.

Những người đó căn bản không thể đánh trả, hoàn toàn bị hành hạ đến chết. Hơn nữa, thủ pháp đều cực kỳ hung tàn đáng sợ, ngay cả Yến Túc là đại tướng từng chém giết hơn vạn người ở trên chiến trường, trong nháy mắt cũng có chút cảm giác dạ dày quay cuồng buồn nôn.

Người nọ giết sạch tất cả đồng bọn, sau đó giơ kiếm một đao lau cổ.

Yến Túc còn đang ở trong khiếp sợ không có phản ứng, cho đến khi bên cạnh truyền đến giọng nói ấm mềm của người thiếu nữ, "Phụ thân, có thể di chuyển được chưa?"

Lúc này ông mới phát hiện ra, thân thể của mình không biết từ lúc nào đã có thể chuyển động, cảm giác tê liệt bất lực lúc trước đã biến mất vô tung vô ảnh.

Thiếu nữ trước mặt hơi nhếch khóe môi, khuôn mặt tuyệt mỹ. Cảnh tượng xác chết khắp nơi trước mặt, rõ ràng đủ để khiến cho nam nhân kiên cường nhất cũng tâm sinh sợ hãi, nhưng sắc mặt nữ hài nhi chưa đủ tuổi cập kê lại vẫn như thường, phảng phất như không nhìn thấy gì.

"Khanh Vũ, con...... Không sợ sao?" Yến Túc nhìn nàng, biểu tình phức tạp.

"Sợ? Vì sao?"

"Vừa rồi...... thiếu chút nữa con đã bị những người này giết chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!