Vân Trung Thiên là đại lục đỉnh cấp, không gian của nó không nằm song song với hai đại lục khác.
Muốn đi vào Vân Trung Thiên, cần phải đi qua một đường hầm không gian, và trong khi đi qua đường hầm dài vô tận này, lại có vô số hung hiểm không tên đang chờ đợi những thanh niên cuồng vọng vô tri đầy nhiệt huyết đó.
Từ xưa đến nay, có vô số người đã bị mất mạng bên trong đường hầm không gian này.
Bởi vậy, đường hầm không gian này trải qua trăm năm tiến hoá, đã trở nên càng thêm thần bí khó lường, cường giả đại lục cấp thấp thành công tiến vào Vân Trung Thiên, cũng càng ngày càng ít.
Mỗi một đại lục đều có một số thế lực hùng mạnh.
Trên đại lục Tuyền Ky có ba đại tông môn, trên đại lục Bạch Trạch có tứ đại gia tộc.
Vân Trung Thiên được chia thành năm ranh giới, nằm ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc.
Đông có Thần Y tộc truyền thừa ngàn năm, Nam có Diệu Nguyệt thần điện am hiểu bói toán và nguyền rủa, Tây có Man tộc với diện mạo quái dị, tính cách táo bạo, Bắc có Ma Vực thần bí khó lường, tà ác đầy khát máu.
Tại ranh giới trung gian còn có công hội thợ săn vừa chính vừa tà. Bọn họ luôn nhận tiền không nhận người, trong đó cao thủ nhiều như mây, không e ngại bất luận một thế lực phương nào.
Năm phương thế lực khác nhau ban đầu vốn cùng nhau tồn tại ở Vân Trung Thiên một cách yên bình trong trăm năm qua. Nhưng những năm gần đây, người Ma Vực càng thêm càn rỡ, bọn họ bắt đầu hành hạ người của thế lực khác đến chết, phạm phải tội ác tày trời.
Điều này khiến cho những thế lực khác bất mãn, lần lượt thảo phạt người Ma Vực. Ma Vực những năm gần đây càng thêm không bằng như trước, thế lực của họ dần dần bị thế lực khác phá hủy.
Và vị cung chủ vô cùng thần bí, được xem như ngang hàng với các vị thần của Ma Vực không hề lộ diện, mặc kệ cho Ma Vực chia năm xẻ bảy. Đây cũng là điểm mà mọi người nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
"Tiếp tục chạy đi, dùng sức mà chạy. Để xem các ngươi có thể chạy tới đâu, ha ha ha ha......"
"Chậc chậc chậc, nhìn xem, Ma Vực ngày xưa không ai bì nổi, hiện giờ đều giống như chó, đào vong khắp nơi, thật là đáng thương."
Bọn họ đã đào vong tới đại mạc hoang tàn vắng vẻ, nhưng những người phía sau đều giống như quỷ ảnh lấy mạng, làm thế nào cũng không thể rũ bỏ.
Phía trước, mấy bóng người màu đen, toàn thân được bao phủ bởi áo choàng màu đen, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng những vệt màu tối có thể nhìn thấy rõ trên người, đó là những vết máu đã thấm vào quần áo màu đen.
Sau lưng có một đám người, ước chừng bảy tám nam nhân trẻ tuổi, toàn bộ đều ăn mặc quần áo màu vàng vô cùng loá mắt, trên vai mang theo huân chương có tính chất đặc biệt, đó là một con đại bàng giương cánh bay cao, miệng vừa nhọn vừa dài, ánh mắt sắc bén hung ác.
Đây là phù hiệu của công hội thợ săn.
"Thay trời hành đạo là sự tình tốt đẹp nhất, còn có tiền thưởng rất lớn. Hôm qua bắt được người kia, tu vi không thấp, mất rất nhiều sức lực, còn chết mất hai huynh đệ."
"Người nọ hình như có địa vị khá cao ở Ma Vực, đôi mắt đỏ như máu của hắn thật quá thấm người."
Mấy người kia dường như không nóng lòng động thủ chút nào, vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau, giống như đang cố ý kích thích người Ma Vực.
"Sợ cái gì, khuôn mặt của hắn quá đẹp như vậy, nếu không phải bởi vì hắn là nam nhân, ta thật sự muốn nếm thử tư vị của hắn." Một nam nhân trong đó có khuôn mặt nham hiểm, khinh thường nói.
"Nam nhân thì sao, hăng lên thì vẫn chơi được a ha ha ha ha......"
Mấy người Ma Vực đã kiệt sức, còn bị trọng thương trong người, nhưng khi nghe thấy bọn họ nói như thế, một đám hai mắt đỏ ngầu, cơ thể run rẩy, phẫn nộ cực độ, gần như lấn chiếm hết lý trí bọn họ.
Thời gian dường như đã dừng lại ngay khoảng khắc này, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, dần dần biến thành nồng đậm.
Những nam nhân mặc trang phục màu vàng vẫn duy trì tư thế giống như lúc trước.
Thậm chí biểu cảm kiêu ngạo trên mặt cũng không hề biến mất.
Dưới ánh nắng chói lọi, đường màu đỏ cực mỏng trên cổ của bọn họ trông rất đẹp mắt, nhưng nhìn thấy lại ghê người.
Ngay sau đó, một lượng máu lớn đột nhiên phun trào ra ngoài khi đầu bọn họ trực tiếp rớt xuống từ trên thân thể, tám đầu người đều đồng thời giống như quả cầu lăn xuống vài vòng trên đất cát.
Một dáng người cao gầy lộng lẫy như ánh bình minh, đứng trên cao ở chỗ rất xa, trong tay nắm những sợi dây tơ vàng nhuốm máu mà mắt thường rất khó phát hiện. Người nọ quay đầu mỉm cười, môi đỏ quyến rũ, vũ mị tận xương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!