Chương 30: Thích Ta Là Bệnh, Đến Trị Đi!

Người dịch: Emily Ton.

"Phải không? Thái tử từ bỏ thời gian quý báu của mình tới Vĩnh An Vương phủ hôm nay, không biết là vì chuyện gì quan trọng hay sao?"

"Không có gì chuyện quan trọng, ta đi ngang qua nên nhân tiện ghé vào bái phỏng một chút."

"Vậy thì ngài nên đi bây giờ. Thái tử chắc hẳn còn có rất nhiều sự tình cần xử lý, chúng ta sẽ không giữ ngài lại dùng bữa."

"Vừa lúc bổn Thái Tử có chút đói bụng."

"Cơm canh đạm bạc không tiện chiêu đãi."

"Không sao, bổn Thái tử không chê."

Yến Hi Thành, "......" Bầu không khí xấu hổ này thật sự không thể nào cứu vãn được nữa.

Thật sự là một cảnh tượng kỳ lạ khi nhìn hai người này đấu võ mồm ở đây. Mặc dù Yến Hi Thành đã thấy điều này xảy ra trong nhiều năm qua, nhưng hắn vẫn không thể quen với cách hai người này tương tác với nhau.

Tuy nhiên, rất nhanh bầu không khí xấu hổ này đã bị đánh vỡ.

Nhìn người ngồi bịch xuống ghế và cười điên dại, khóe mắt mang theo nước mắt sẽ biết.

"Phốc ha ha ha ha, uy uy...... Đừng nhìn ta, các ngươi cứ tiếp tục đi, thật là quá thú vị, ai u bụng của ta...... Ha ha ha"

Hiên Viên Triệt, "......"

Yến Ngưng Lạc nhíu mày, "Mộ Trì, ngươi cười gì vậy?"

Yến Ngưng Lạc và Mộ Trì cũng xem như người quen, Phiêu Miểu Tông có quan hệ rất tốt với Vô Cực Môn, thậm chí còn trao đổi đệ tử qua học tập bên tông môn của đối phương. Thời gian khi Yến Ngưng Lạc ở Vô Cực Môn, nàng ta đã được học tập với sư phụ của Mộ Trì.

Mộ Trì ôm bụng, thật vất vả mới ngưng được cười, "Ta nói này, hai người các ngươi không phải là hôn phu hôn thê hay sao? Vì sao quan hệ lại ác liệt như thế? Ha ha, thật sự khiến người cười chết. Người không biết còn tưởng rằng hai người các ngươi là đối thủ một mất một còn ấy chứ!"

Yến Ngưng Lạc cười lạnh hai tiếng, "Chẳng phải là đối thủ một mất một còn hay sao?!"

"Ta thực sự khó hiểu, vì sao phụ hoàng lại tìm cho ta một nữ nhân như vậy làm thê tử." Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ nói.

"A, Hiên Viên Triệt, ngươi lặp lại lần nữa xem? Nữ nhân như vậy là ý gì?!" Yến Ngưng Lạc trừng lớn mắt, thậm chí không quan tâm tới hắn là Thái tử nói, "Có phải ngươi muốn quyết đấu hay không!"

"Xin lỗi, ta không đánh nữ nhân." Hiên Viên Triệt cong cong môi, thể hiện sự ôn tồn lễ độ.

"A, ba tháng sau, gặp nhau trên đấu trường." Yến Ngưng Lạc trực tiếp hạ chiến thư.

Yến Hi Thành nhìn thấy không khí giữa hai người càng ngày càng tệ, vội vàng cười hoà giải, "Được rồi được rồi, đừng như vậy, đến lúc đó lại khiến người khác chế giễu. Ngưng nhi, nói thế nào thì Thái tử điện hạ cũng là vị hôn phu của muội, bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân rất hâm mộ muội đó!"

"Đó là các nàng không biết người này, trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú." Yến Ngưng Lạc trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người không quay đầu rời đi, để lại Yến Hi Thành với vẻ mặt xấu hổ cười nói.

"Ngưng nhi nàng ấy, được sủng nên hư. Thái tử điện hạ, xin thứ lỗi."

Mộ Trì mang theo vẻ mặt tò mò hỏi, "Ca, sao ta lại không biết ca là mặt người dạ thú? Ca đã cầm thú thế nào với người ta??"

Hiên Viên Triệt nhìn thấy bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của Mộ Trì, tức giận giơ tay gõ hắn một cái, "Cầm thú cái đầu ngươi."

Mộ Trì co giật khóe miệng, rất tuyệt, ca ca hắn thật hiếm khi tức giận, hắn không cần phá hỏng bầu không khí, nên để người ta tức giận đi thôi!

Đúng rồi, hắn đến đây, là vì có chính sự.

Ừm, sau khi quay về hắn đã suy nghĩ một đêm, quyết định muốn đi tìm cô nương kia, muốn cho nàng nhìn thấy tâm ý của hắn.

Khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt giảo hoạt của nàng kia, còn có nụ cười động lòng người. Mộ Trì từ trước tới nay chưa từng thương nhớ một người ngày đêm như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!