Chương 3: Vĩnh An Vương

Edit: Emily Ton.

Chẳng những không thở hồn hển, còn khí định thần nhàn rót một chén trà và uống một ngụm.

"Khanh Vũ, tỷ rất có năng lực." Khanh Bắc có giật khoé môi, không mặn không nhạt nói ra một câu.

"Ừ, vẫn tốt." Khanh Vũ không có phản ứng gì nhiều, sau khi có được thể chất hiếm có của nữ nhân này, những trải nghiệm sâu sắc ở kiếp trước cũng bắt đầu thể hiện ra, thân thể này so với thân thể lúc trước của nàng còn loá mắt hơn. Hơn nữa, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, chờ thêm vài năm nữa những tính năng khác nẩy nở, lúc đó mới chân chính là thời điểm đáng sợ.

3

Khanh Bắc đang muốn nói gì đó, bỗng nghe thấy phía dưới đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hoan hô.

Hắn nhìn xuống cửa sổ được mở hé ra một nửa, cách đó không xa là một đội quân mênh mông đang tiến tới gần, tiếng vó ngựa cực kỳ chỉnh tề.

Người cầm đầu, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ oai hùng, có một loại mị lực trưởng thành quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn những tròng mắt phái nữ.

Ông ta chính là người dưới một người trên vạn người, Vĩnh An Vương, huynh đệ kết nghĩa của Thanh Lan Đế, Yến Túc.

"Cung nghênh Vĩnh An Vương chiến thắng trở về --"

Có người đi đầu hô một câu như thế, sau đó các bá tánh trên đường lần lượt quỳ đầy đất, liếc mắt nhìn lại một cái, tất cả đều là đầu người đen nghìn nghịt.

"A, phô trương thế này còn muốn ngang với cả hoàng đế." Khanh Vũ co giật khoé môi, thờ ơ nói.

Hằng năm Yến Túc không ở kinh đô, mọi sự tình trong vương phủ phần lớn đều giao cho Vương phi xử lý. Nói một cách khách quan, mỗi một hài tử của ông ta đều khá tốt, không có đãi ngộ đặc biệt nào khác, chẳng qua ông ta không thể chăm sóc bọn họ mọi lúc. Ngoại trừ Yến Hi Thành luôn đi theo bên người ông ta nên được coi trọng hơn một chút.

Khanh Bắc đột nhiên biến thành một phế nhân, chỉ có thể dựa vào chiếc xe lăn, Khanh Vũ từ một nữ hài ngây thơ hoạt bát trở thành một kẻ vâng vâng dạ dạ nhát gan và sợ phiền phức. Cuối cùng, ông ta đều không thể thoát khỏi trách nhiệm. Nếu không phải ông ta ngầm đồng ý, nữ nhân kia sao dám vươn tay dài như thế?

Món nợ này, không thể bỏ mặc như thế.

Có lẽ bởi vì tầm mắt của nàng quá mức mãnh liệt và nóng rực, mặc dù vẫn còn cách một khoảng khá xa, Yến Túc vẫn cảm giác được, nhưng khi ông ta ngẩng đầu nhìn đã không thấy chủ nhân của ánh mắt đâu.

Quân đội của Yến Túc chậm rãi đi từ xa tới gần, sau lưng ông ta là một nam nhân trẻ tuổi cưỡi trên một con ngựa màu nâu đỏ, Yến Hi Thành. Hắn rất tuấn mỹ, nam tính, danh tính người này ở kinh đô cũng khá tốt, được mọi người yêu thích.

Khi mọi người ngẩng đầu lên để nhìn nam nhân ngồi ở trên ngựa cao chót vót kia, một đoàn người cũng đang đi về phía trước, sau lưng còn nâng theo mấy kiệu hoa.

"Vĩnh An Vương, Yến tướng quân, cuối cùng các ngươi đã trở lại, bệ hạ sớm đã chờ trong cung, còn thỉnh hai người nhanh chóng vào cung!" Một nam nhân trung niên mặc trang phục màu đỏ trong cung, cúi người hành lễ nói.

Yến Túc hơi giật mình một cái, mặc dù nghi ngờ vì sao Hoàng thượng lại sốt ruột muốn triệu ông ta vào cung như thế, nhưng cũng không dám nhiều lời. Sau khi dặn dò với phó tướng sau lưng vài câu, ông ta xuống ngựa cùng với Yến Hi Thành leo lên cỗ kiệu.

Sau khi Yến Túc bọn họ đã đi xa, quân đội còn lại cũng chia làm hai nhánh, một nhánh đi tới Vĩnh An Vương phủ, một nhánh khác đi về hướng hoàng cung.

Bá tánh bị bỏ lại hoang mang bối rối, lần lượt chụm đầu ghé tai nhau bắt đầu nghị luận.

"Vĩnh An Vương vừa mới trở về đã bị gọi tiến cung, có phải đã phát sinh đại sự gì hay không?"

"Vừa mới dẹp xong biên cảnh, chẳng lẽ phải tiếp tục đi đánh giặc?"

"Đừng đoán mò, cho dù đánh giặc ta cũng không sợ, Vĩnh An Vương có khi nào đánh giặc mà bại trận đâu."

"Đúng vậy......"

Khanh Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn thấy thiếu niên ngồi đối diện nhíu chặt lông mày, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng vươn tay dùng sức búng trên trán hắn một cái, "hoàn hồn."

Khanh Bắc hít một hơi khí lạnh, tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, "Tỷ làm gì vậy?!"

"Người đã đi rồi, còn nhìn gì nữa." Khanh Vũ cười nhạo một tiếng, phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của hắn, "Còn nghĩ rằng sẽ rất thú vị, thật sự nhàm chán vô cùng." Ngay sau đó thân thể nàng đứng lên từ trên ghế, chậm rãi bước xuống lầu.

"Tỷ đi đâu?" Khanh Bắc thầm nghĩ, hắn đi ra ngoài cùng với nàng, hơn nữa đã nhiều năm qua hắn chưa từng ra ngoài, vẫn nên đi theo nàng sẽ an toàn hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!