Nhìn bộ dáng gần như muốn dậm chân của bà ta, Khanh Vũ cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Khanh Vũ không dám nói dối, nếu Vương phi không tin, có thể điều tra."
Mạc Hàn Yên không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Khanh Vũ lại tối sầm ngoan độc. Nha đầu này cứ tiếp tục như thế khiến bà ta không hạ đài được, thật sự khiến bà ta tức giận!
"Ha ha, đây nhất định chỉ là hiểu lầm." Bạch Tình thấy không khí trở nên vô cùng căng thẳng, gượng cười vài tiếng, hoà giải nói, "Mấy năm nay Vương phi vẫn luôn ở trong nhà, mặc dù cũng xử lý sự tình trong phủ, nhưng để lo lắng cho nhiều người như thế, chắc chắn sẽ có sơ sót. Có lẽ một số ác nô trong phủ làm chuyện ngu ngốc. Sau khi trở về ta sẽ quản giáo lại một chút, sự tình được giải quyết là tốt rồi."
Bạch Tình lại dịu dàng nhìn về phía thiếu nữ có vẻ ủy khuất kia, "Đừng lo lắng, có Vương phi làm chủ cho ngươi, sau này sẽ không tiếp tục bạc đãi hai tỷ đệ các ngươi nữa."
"Cảm ơn trắc phi, cảm ơn Vương phi." Khanh Vũ cảm kích liếc mắt nhìn Bạch Tình một cái, lúc này mới mặt đầy mong chờ nhìn về phía Mạc Hàn Yên.
Bị Bạch Tình khuấy động như thế, nếu như Mạc Hàn Yên không làm chủ cho nàng, điều này sẽ khiến bà ta có vẻ nhỏ mọn hẹp hòi, không có lòng bao dung người khác.
Mạc Hàn Yên hít sâu một hơi, cố gắng áp xuống lửa giận tràn ngập trong tim, gằn từng chữ một, lời nói giống như được vắt kiệt ra từ hàm răng, "Bổn phi...... tất nhiên sẽ làm chủ cho ngươi."
"Nghiên Phi."
"Có nô tỳ, Vương phi có gì phân phó?"
"Truyền lệnh của ta, sau này chi phí ăn mặc của Du Nhiên Cư, sẽ ngang bằng những tiểu thư phu nhân khác trong phủ, hạ nhân cần phải phân biệt rõ vị trí chủ tớ. Nếu như phát hiện ra ác nô dĩ hạ phạm thượng khinh chủ, tất cả đều bị trục xuất khỏi phủ, không có ngoại lệ, không được khiến người ngoài bàn tán về vương phủ chúng ta." Khuôn mặt Mạc Hàn Yên không có chút biểu tình gì khi nói ra những lời này, ngay cả khi trong lòng bà ta không hề tình nguyện.
Nhưng so với việc cải tạo và xây dựng lại Du Nhiên Cư lần nữa, điều này vẫn còn tốt hơn.
"Như thế, ngươi vừa lòng rồi chứ?." Mạc Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, "Nghe nói Vương gia muốn xây dựng lại Du Nhiên Cư, ngươi cũng biết, điều này có nghĩa sẽ phải tốn một lượng lớn thời gian và tiền bạc......"
"Vương phi yên tâm, ta sẽ nó với phụ thân, ta và đệ đệ đã quen sống ở Du Nhiên Cư, không muốn thay đổi gì cả." Khanh Vũ sớm đã đoán được bà ta muốn nói gì, nàng tủm tỉm cười và tiếp nhận nó.
Nhìn thiếu nữ kia mang vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn, trong lòng Mạc Hàn Yên theo bản năng có một loại dự cảm, giống như bản thân mình đã bị tính kế.
Tuy nhiên, bà ta lập tức phủ nhận nó, nha đầu này cũng không lớn bao nhiêu. Hừ, luận về tâm trí, dù thế nào cũng không thể đấu lại bà ta.
Năm đó nữ nhân kia cướp mất trái tim Vương gia, bà ta trăm triệu không thể tiếp tục ngồi chờ chết, để hài tử nữ nhân kia một lần nữa đoạt mất sự nổi bật!
Sau một thời gian, dưới không khí vô cùng bất thường nơi đây, chúng nữ nhân mang theo những ý nghĩ xấu xa ăn xong một bữa cơm nghẹn khuất nhất mà bọn họ từng có từ trước tới nay. Nếu như bọn họ bỏ qua lễ nghi ăn uống khó coi của hai tỷ đệ Du Nhiên Cư, còn có khuôn mặt thay đổi màu sắc giống như bảng màu của Mạc Hàn Yên, tất cả những thứ khác đều rất tốt đẹp.
Tuy nhiên, từ nay về sau, có lẽ Mạc Hàn Yên sẽ không bao giờ gọi hai tỷ đệ kia đến sảnh chính ăn cơm, có quá nhiều sự ghê tởm mà bà ta đã hứng chịu hôm nay.
Nhưng, không cần phải tiêu phí một lượng lớn tiền bạc để xây dựng lại Du Nhiên Cư, xem ra đã tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Không riêng gì Mạc Hàn Yên, những người khác cũng vui đến nỗi quên cả trời đất, bởi vì với số tiền bạc đó, bọn họ có thể mua quần áo cho cả năm.......... Edit & Dịch: Emily Ton......
Khi tới sảnh chính ăn cơm, Khanh Vũ đúng thật đã chậm rãi đi ở trên đường đủ một canh giờ mới đến, thời điểm trở về, nàng trực tiếp dùng thủ thuật che mắt, dịch chuyển không gian một cái, trong chớp mắt đã về tới Du Nhiên Cư.
Không ai nhìn thấy, Khanh Bắc cũng không hề giả vờ tàn tật, hắn lo lắng đi đến trước mặt Khanh Vũ, "Tỷ tỷ, tỷ vừa mới diễn kịch ăn nhiều thứ như vậy, có khó chịu hay không?"
Mặc dù chỉ là diễn kịch, nhưng quá liều mạng như vậy, sức ăn của nàng rất ít, Khanh Bắc chưa từng thấy nàng ăn nhiều như vậy, hơn nữa toàn là đồ ăn mặn dầu mỡ, ngay chính hắn cũng chỉ giả ăn một miếng thịt nhỏ mà thôi.
"Ta không ăn!" Khanh Vũ vô tội chớp chớp mắt nói.
"Đệ rõ ràng nhìn thấy tỷ ăn!" Khanh Bắc trừng lớn đôi mắt, bọn họ đã ngồi mặt đối mặt với nhau, gần như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể hoa mắt hay sao?
"Ta thật sự không ăn." Khanh Vũ bất đắc dĩ mở đôi tay ra, "Chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, những đồ ăn đó ta đều di chuyển ra ngoài, một miếng ta cũng không ăn."
"Cái gì?" Khanh Bắc mang vẻ mặt không thể tin nổi, "Di chuyển đi đâu??"
"Không phải trong vương phủ nuôi dưỡng mấy con chó dữ hay sao? Ta đều cho chúng nó ăn, đoán chừng lúc này đã ăn uống no đủ nên đang ngủ ngon lành rồi!" Nàng cười nói.
Khi tu luyện Táng Linh Quyết đến cảnh giới nhất định, người tu luyện có thể nhịn ăn hoàn toàn và không cần bất kỳ sự duy trì nào. Thậm chí có đôi khi, nàng tu luyện cả tháng mà không hề uống một giọt nước cũng là chuyện bình thường.
Thực sự có lúc nàng ăn gì đó, cũng chỉ ăn một lượng rất ít. Hơn nữa, nàng ăn cũng không phải bởi vì đói bụng, mà chỉ vì miệng nàng cô đơn mà thôi, muốn nhai chút gì đó để giảm bớt một chút.
Nghe thấy nàng giải thích như vậy, Khanh Bắc bừng tỉnh đại ngộ nên gật gật đầu, "Thì ra là như thế. Đệ còn lo lắng, tỷ ăn nhiều như vậy sẽ no căng cả bụng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!