Đó là một đám nữ nhân.
Tuy nhiên, biểu tình trên mặt các nàng đều cực kỳ vi diệu.
Có nghi ngờ, có kinh ngạc, cũng có những cảm xúc phức tạp, ngoại trừ duy nhất không có vui mừng.
Người trong phủ này đều biết, Vương phi không phải là nhân vật đơn giản, mặc dù luôn được bên ngoài tán dương bà ta hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, nhưng chỉ khi sống chung mới biết được, nữ nhân này không hề vô hại giống như bề ngoài.
Các nàng đã ngồi ở đây gần một canh giờ, nhưng bà ta vẫn chưa tới.
Rõ ràng đã cho người thông báo thời gian với các nàng, các nàng xuất phát từ lòng tôn trọng nên tới sớm hơn một khắc, nhưng hiện tại đã chờ một canh giờ vẫn không nhìn thấy bóng người.
Tuy nhiên, không ai dám oán giận, người ta chẳng những là nữ chủ nhân chân chính của Vĩnh An Vương phủ, hơn nữa còn là nữ nhi duy nhất của nguyên lão hai triều Mạc Thượng tướng quân. Chỉ cần với thân phận này cũng đủ khiến cho các nàng phải cam tâm tình nguyện nuốt xuống phẫn nộ này.
Sau khoảng thời gian một nén nhang nữa trôi qua, lúc này mới thấy hai bóng người chậm rãi từ bên ngoài đi tới.
Một người trong đó mặc quần áo màu hạt dẻ, diện mạo xinh xắn, đúng là tâm phúc đáng tin cậy nhất bên người Vương phi, Nghiên Phi.
Nàng ấy đang đỡ một người khác, một thân quần áo hoa lệ tôn quý màu xanh, dáng người tinh tế, làn da trắng nõn, thoạt nhìn cực kỳ kiều mỹ. Phụ nhân đã gần bốn mươi tuổi, nhưng có thể duy trì được bản thân giống như thiếu phụ vừa mới xuất giá, hoàn toàn có thể chiếm được trái tim mọi người.
Xem ra mấy năm nay bà ta đóng cửa không ra ngoài, cũng không chỉ có ăn chay!
Trái tim của tất cả nữ nhân đều có hâm mộ lẫn ghen tị và hận thù, nhưng không ai dám thất lễ, lần lượt đứng lên, "Gặp qua Vương phi."
Mạc Hàn Yên bước từng bước một đi đến chủ vị, sau khi ngồi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng nói, "Ngồi đi!"
"Tạ Vương phi!"
"Sức khỏe bổn phi vẫn chưa tốt lắm, vừa ăn chay tắm gội nên bị trì hoãn một chút thời gian, khiến mọi người đợi lâu." Mạc Hàn Yên khách sáo nói, tuy nhiên trong giọng nói lại không có cảm giác có lỗi chút nào.
"Ha ha, Vương phi nói gì vậy, chúng ta chờ một lúc cũng không quan trọng, thân thể Vương phi quan trọng hơn." Ai mà không biết nói những lời khách sáo, phía bên trái là một người khéo léo, từ trước đến nay luôn am hiểu hoà giải, vì thế lập tức đã hóa giải không khí xấu hổ này.
"Nếu vậy, hãy bắt đầu dùng bữa đi!" Mạc Hàn Yên cong cong môi, dường như có chút khinh thường, bỗng nhiên mắt đẹp khẽ nâng, "Hai đứa nhỏ Du Nhiên Cư đâu rồi?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bắt đầu nhìn chung quanh tìm kiếm, nhưng tìm kiếm một vòng vẫn không có kết quả.
Hầu hết mọi người đều không có ấn tượng nhiều với người ở Du Nhiên Cư.
Tuy nhiên, Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ lại từng gặp qua Khanh Vũ, bọn họ biết rõ rằng, nàng căn bản chưa tới. Kể từ sau khi bị Khanh Vũ dọa sợ mất hồn mất vía ở Du Nhiên Cư, hai người đều giống như si ngốc, theo bản năng chỉ muốn bảo vệ nàng, vì thế cũng ngậm miệng không nói câu nào.
"Nghiên Phi, ngươi có chắc đã thông báo tới tất cả mọi người?" Đôi mắt của Mạc Hàn Yên tối sầm, trên mặt hiện lên một chút tức giận.
Nghiên Phi một bên cung kính nói, "Vương phi, ta là người đầu tiên thông báo với Du Nhiên Cư, không biết vì sao bọn họ vẫn chưa tới."
Mạc Hàn Yên đập mạch đôi đũa bạc trong tay lên bàn, nói giọng lạnh lùng, "Thật sự quá kiêu ngạo!"
Khi giọng nói kia vang lên, mọi người bỗng giật nảy mình, trong lòng đều có chút nơm nớp lo sợ.
Sắc mặt Mạc Hàn Yên lúc này giống như mây đen giăng đầy trời, cực kỳ dọa người.
Bà ta cố ý tới muộn một canh giờ (2h), chính là muốn cho những nữ nhân này ghi nhớ chính xác, ai mới là chủ nhân trong phủ này.
Nhưng không ngờ, thật sự có người dám khiêu chiến với bà ta!
"Vương phi bớt giận, hay là để ta lại đi một chuyến......" Nghiên Phi thấp giọng dò hỏi.
"Không cần!" Mạc Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, "Bổn phi tự mình đi."
Điều này... chỉ sợ hai người Du Nhiên Cư kia sẽ gặp họa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!