Ánh mắt ông theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, nơi đó có một chiếc gương cao nửa người.
Bên trong phản chiếu một thân ảnh thon dài đĩnh bạt, mái tóc dài ngang hông cực kỳ bắt mắt, bạc trắng giống như tuyết.
Rất nhiều thời điểm ông đều không thể phân biệt được, rốt cuộc mình đang ở trong mơ hay là đang ở hiện thực.
Người ở trước mặt này, mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như thế, ông vẫn có cảm giác xa lạ.
Sau khi Tiểu Vũ chết đi, hắn dựa theo di nguyện của nàng, trộm nàng mang theo ra ngoài, đáng tiếc nam nhân phát rồ kia ngay cả thi thể nàng cũng không buông tha.
Ngay thời điểm hắn mang theo Tiểu Vũ sắp thoát ra khỏi tổ quỷ, hắn đã bị phát hiện.
Nam nhân kia ra lệnh cho thủ hạ là những tử sĩ khác đánh cho hắn trọng thương, hơn nữa còn làm trò trước mặt hắn xé rách váy cưới trên người Tiểu Vũ. Đôi mắt nữ hài nhắm nghiền, nét mặt bình yên, dịu dàng mỹ lệ giống như một mỹ nhân ngủ say.
Nàng sẽ không tỉnh lại, sẽ không di chuyển, cũng sẽ không phản kháng.
Nữ hài mà hắn xem là thần minh, đã phải chịu đựng loại vũ nhục này ngay cả khi đã chết.
Hắn bị rất nhiều người ngăn chặn, nhưng một khắc kia, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm điên cuồng, hắn muốn giết người nam nhân này, giết ác ma muốn làm bẩn Tiểu Vũ!
Một khắc kia, thân thể hắn giống như đã xảy ra biến hóa, lực lượng tăng vọt, một đầu tóc ngắn đen nhánh đột nhiên dài ra, biến thành màu trắng bạc như tuyết, bung ra và tung bay tứ tán. Điều này khiến cho những tử sĩ kia kinh sợ, theo bản năng buông lỏng hắn ra.
Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nam nhân kia, đáng tiếc đã chậm, hiện tại hắn chỉ muốn xé nát hắn ta!
Hắn chỉ muốn khiến cho thế giới này tràn ngập máu tươi, khiến cho thế giới đã hại chết nữ hài của hắn, từ đây không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng!!
Hắn bắt tay vào chém giết một cách điên cuồng, sau đó, bỗng nhiên đi tới thế giới kỳ lạ này một cách không thể hiểu được.
Hắn chỉ biết rằng, đây là một nơi hoàn toàn khác với dị thế hắn từng ở, nhưng vẫn có chỗ tương đồng. Nơi này mọi người cũng tu luyện, hơn nữa linh khí nơi này dường như nồng đậm hơn, tốc độ tu luyện tăng nhanh hơn rất nhiều so với thế giới lúc trước.
Lần này, hắn rơi vào một giấc ngủ say cũng là vì hắn đã tu luyện và đạt tới nút thắt của đỉnh cao khác, không thể nào khống chế được lực lượng, vì vậy mới ngay cả trong khi ngủ say cũng chậm rãi hấp thu lực lượng này.
Hiện giờ hắn có cảm giác toàn thân đều vô cùng nhẹ nhàng, đến tột cùng đã đạt tới loại cảnh giới nào, ngay cả bản thân hắn đều không rõ ràng lắm. Rốt cuộc, phương pháp tu luyện của hắn hoàn toàn khác với người của thế giới này.
Nếu Tiểu Vũ vẫn còn sống, nhất định sẽ biết!
"Tiểu Vũ......" Khanh Dạ Ly không thể cầm lòng thầm thì tên nàng, đột nhiên ánh mắt cứng lại, trong đầu xuất hiện một ý tưởng lớn mật.
Tiểu Vũ có khả năng vẫn còn sống hay không?
Nếu hắn vẫn còn sống, và nàng năm đó đã đạt tới cảnh giới bán thần, không có khả năng cứ như thế ngã xuống mới đúng!
Không sai, nhất định là giống như thế này, nàng lương thiện như vậy, không nên cứ như thế biến mất. Có lẽ, nàng cũng giống như hắn đã đi tới đại lục này cũng nên!
Khanh Dạ Ly hít sâu một hơi, bàn tay to thon dài vươn ra, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một viên ngọc màu trắng bạc.
"Nè, cái này cho ngươi."
"Cái gì?"
"Bên trong chứa một tia thần thức của ta, ngày nào đó nếu chàng không thể tìm thấy ta hoặc gặp phải nguy hiểm, hãy bóp nát nó, ta sẽ cảm ứng được."
Một chút ý thức đã được giao phía cho hắn nhiều năm như thế, từ trước tới nay hắn luôn luyến tiếc chạm vào viên ngọc này, nhưng hôm nay, hắn lại muốn dựa vào nó để tìm thấy Tiểu Vũ.
"Ta vẫn ổn, hy vọng mọi thứ đối với nàng cũng đều ổn cả." Khanh Dạ Ly nhắm mắt lại, sau đó không hề do dự, lòng bàn tay dùng sức bóp nát viên ngọc.
Hy vọng rằng nó không quá muộn...........
"Ngô......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!