Bên kia đã xảy ra chuyện gì, Khanh Vũ bên này vẫn chưa biết, vẫn luôn bình lặng yên tĩnh.
Có lẽ khách điếm này thật sự có bí ẩn gì đó, cho dù bên ngoài truyền đến động tĩnh lớn như thế nào, những người ở trong phòng, đều nghe không thấy gì.
Ngay cả Yến Tích Vũ vô tư cũng cảm thấy cơn bão tuyết đêm nay có gì đó dị thường. Nàng ta hiếm khi không ngủ, luôn cẩn thận cảnh giác đề phòng.
Nàng ta nhìn mấy người khác an tĩnh ở trong phòng, do dự trong chốc lát, sau đó chậm rãi tiến tới bên cạnh Yến Tích Nhu, nhỏ giọng hỏi, "Hiện tại đã là canh mấy?"
Yến Tích Nhu đang nhắm mắt dưỡng thầm cũng mở bừng đôi mắt, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài một lúc, nhíu mày lại, "Ta cũng không biết, đêm nay quá kỳ lạ. Ta có cảm giác như thể đã lâu lắm rồi, có lẽ đã tới giờ Dần (3h) mới đúng, nhưng bây giờ hình như chỉ mới...... mới đến giờ Tý (11h)."
Yến Tích Vũ đột nhiên rùng mình một cái, "Chẳng lẽ hôm nay trời sẽ không sáng nữa hay sao? Ngày mai chính là ngày tham gia thí nghiệm nhập môn, nếu bị trì hoãn lâu, ta sợ công sức của chúng ta đều uổng phí!"
Nghe thấy Yến Tích Vũ không ngừng ồn ào, Khanh Vũ có chút đau đầu xoa huyệt Thái Dương. Nàng từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở miệng nói, "Cho dù trời sáng, chỉ sợ chúng ta cũng không đi được."
Theo lời nàng nói, mấy người cùng nhau chuyển ánh mắt về phía bên ngoài.
Chỉ thấy tuyết rơi dày đặc, chất đống cao tới nửa người, cửa khách điếm cũng bị tuyết chắn.
Sắc mặt Yến Tích Vũ tái nhợt, "Xong rồi xong rồi, chỉ sợ chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây. Tuyết vẫn không ngừng rơi, trong khách điếm lại nhiều người như thế, qua mấy ngày nữa sẽ cạn nước và lương thực, chúng ta chắc chắn sẽ chết."
Nhìn thấy vẻ mặt giống như trời sắp sập của nàng ta, Khanh Bắc có chút khinh thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó lạnh lùng nói, "Nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải những lời ủ rũ đó, ta sẽ ném ngươi từ cửa sổ xuống, tự sinh tự diệt."
Kể từ lần đó ở U Minh Hạp Cốc, thiếu niên lạnh nhạt vô tình mặc kệ nàng ta, thấy chết mà không cứu, Yến Tích Vũ trở nên cực kỳ sợ hắn. Khi nghe hắn nói một câu như thế, nàng ta sợ tới mức co rụt cổ lại, trốn ở phía sau Yến Tích Nhu, ngậm miệng yên lặng.
Trong mắt Khanh Vũ xẹt qua một tia hắc ám, chỉ lướt qua giây lát, nhưng cả người bỗng nhiên quay cuồng một cái, sau đó cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Mấy người Khanh Bắc, Yến Tích Nhu, còn có Yến Tích Vũ, đều đã biến mất.
Trước mắt nàng, khung cảnh vừa này khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng cũng vừa xa lạ, giống như chuyện này đã xảy ra từ đời trước.
Đó là một nam nhân dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận, luôn nở nụ cười hiền từ như muốn nhấn chìm người ta ở trong đó.
"Khanh Khanh, muội lại nghịch ngợm rồi có phải hay không, vì sao trốn ở đây không chịu ăn cơm?"
Toàn bộ gia tộc khổng lồ, bao nhiêu thiếu niên thiếu nữ, nhưng chỉ có duy nhất người nam nhân này, gọi nàng là Khanh Khanh, thân mật như gọi tình nhân bên gối.
Cả người Khanh Vũ không ngăn được run rẩy, thì ra đã trôi qua nhiều năm như thế, nàng vẫn không thể buông tay?
Chỉ cần nghe thấy hắn gọi mình như thế, ngay lập tức trái tim nàng gợi lên đủ loại ký ức từ trong dĩ vãng. Hắn đối xử tốt với nàng như thế, tốt đến mức bù đắp cho nỗi đau mất cha mất mẹ của nàng, tốt đến mức nàng đã trao tất cả trái tim của mình cho hắn một cách chân thành tự nguyện, không hề giữ lại chút nào.
Nhưng vì sao, nó vẫn không đủ chống lại sự quyến rũ mê hoặc của quyền thế và địa vị trên cao.
Ngay cả người mà nàng cho rằng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cũng vì vị trí kia, trở thành kẻ không từ thủ đoạn.
Khanh Vũ dùng sức nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay thon dài trắng bệch.
Bên tai dường như vang lên tiếng thở dốc mềm mại, nam nhân với lồng ngực dày rộng ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng thì thầm, "Khanh Khanh, muội vẫn dũng cảm như thế, vậy nên ta không yên lòng về muội. Ca ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội."
Khanh Vũ không nói gì, cũng không mở mắt ra, hàng mi dài khẽ run rẩy, cảm xúc dâng trào khiến nàng sắp sụp đổ.
Nụ cười trên môi nam nhân càng thêm thâm thúy, "Khanh Khanh, chờ ta ngồi trên vị trí gia chủ, muội sẽ là tân nương của ta được không? Chúng ta hãy cùng nhau bước lên vị trí tối cao này, ngắm nhìn khung cảnh đẹp nhất, hưởng thụ quyền lực chí cao vô thượng trên đỉnh thế gian này, tất cả mọi người đều cúi đầu xưng thần. Thiên hạ này, chung quy là của chúng ta."
"Nữ hài tử không nên hiếu thắng như thế, nữ hài yếu đuối sẽ đáng yêu hơn nhiều."
Cánh môi mê hoặc của nam nhân để sát vào bên tai nàng, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo ý câu dẫn người, "Ca ca sẽ cưng chiều muội. Táng Linh Quyết và Thiên Y Pháp Giám, chỉ có ở trong tay ta mới có thể phát huy được lực lượng lớn nhất của chúng. Để ca ca...... lấy chúng ra, được không?"
Hai bí bảo của Khanh gia, từ xưa tới nay chỉ có người thừa kế mới có được chúng. Nếu như muốn lấy ra, chỉ có âm dương giao hợp mới thực hiện được. Nhưng nếu như cưỡng ép lấy ra, chủ nhân bí bảo sẽ bị trọng thương nguyên khí, hủy hoại căn cơ, bệnh tật ốm yếu, phải phụ thuộc vào thuốc và không ngừng châm cứu.
Đôi mắt nhắm chặt của Khanh Vũ đột nhiên đỏ hoe, cảm giác bị tổn thương và chán nản hơn bao giờ hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!