Chương 122: Sinh Tử Nhất Niệm

"Sở dĩ buổi tối trời lại lạnh như vậy, là do bàn tay của Tuyết Vực Hồ, người kia cũng do hắn giết.

Có thể thấy bốn người kia rất cung kính với lão bản nương, dám vô lễ đối với nàng ta như thế, chính là tự tìm đường chết, bọn họ vốn cũng không phải là người tốt.

Sau khi nghe Khanh Bắc giải thích tất cả những điều đó, mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng thời ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên vô cùng nóng bỏng. Không ngờ hắn lại biết nhiều chuyện bí ẩn như thế, quả thực không phải người bình thường.

Chỉ là Minh Y Y nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, "Không biết những việc này...... sao ngươi biết được, sao ngươi có thể biết rõ như thế?"

Thiếu niên nhếch mép cười đắc ý, "Ta cũng không biết vì sao, nhưng chỉ cần chuyện ta muốn biết, nó sẽ tự mình xuất hiện ở trong đầu ta. Khanh Vũ nói đó là vì hồn lực của ta rất cường đại, sinh ra đã có được thiên phú ấy."

Ánh mắt Minh Y Y sáng lên, cảm thấy có chút khó tin, "Ngươi quả thực là hồn sư trời sinh, ngoại trừ ca ca ta, ta chưa từng gặp người nào có thiên phú giống như ngươi."

Khanh Bắc ngượng ngùng xoa xoa mũi, "Quá khen."

So với Khanh Vũ, hắn vẫn kém xa vạn dặm. Mặc dù Khanh Vũ luôn nói hắn rất lợi hại, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Minh Y Y cười nhạt, "Ngươi quá khiêm tốn, chờ sau khi vào Phiêu Miểu Tông, ta nhất định sẽ tiến cử ngươi với ca ca ta."

Trong vô thức, mặc dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn ngủn, Minh Y Y đã rất thích bọn họ. Bản tính vốn dè dặt hướng nội, nàng hầu như chưa bao giờ chủ động kết bạn với người khác, chỉ gần gũi hai người Thiên Vân và Lam Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng dễ dàng mở lòng với những người vừa gặp, đối xử chân thành.

Đó là loại cảm giác khác với Thiên Vân và Lam Vũ, những người cùng nàng lớn lên từ nhỏ, vì đây có thể xem là những vị bằng hữu đầu tiên nàng quen biết trong đời.

Mặc dù bọn họ ra ngoài là để làm quen với địa hình xung quanh, nhưng bọn họ cũng không đi xa. Đối với một người có trí nhớ tốt như Khanh Vũ, thật ra nàng ra ngoài là vì muốn trao đổi mấy câu với Minh Y Y mà thôi, xem xét địa hình chỉ là thứ yếu.

Hơn nữa, buổi tối hôm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thời tiết đang dần trở lạnh, thời gian ban ngày trôi qua rất nhanh, gần như bọn họ căn bản không hề chú ý, bầu trời đã bắt đầu tối dần.

Và thời gian ban đêm, gần như dài gấp đôi ban ngày, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Nhưng đồng thời với cảm giác ngột ngạt, bọn họ lại cảm thấy dường như có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì sau buổi tối hôm nay, bọn họ có thể lập tức rời khỏi khách điếm quỷ dị này, tham gia vào thí nghiệm đệ tử nhập môn Phiêu Miểu Tông.

Trong bóng đêm, cảm giác như thể có một con dã thú nào đó đang ngủ yên, bao trùm tất cả mọi thứ.

Chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy được, khách điếm trong núi sâu thấp thoáng ánh nến màu đỏ.

Đêm, càng lúc càng sâu. Không biết bắt đầu từ khi nào, trên không trung xuất hiện những bông tuyết bay lả tả, phủ lên đỉnh núi cao cao một tầng tuyết trắng màu bạc. Ngọn núi trống trải hoang vắng chỉ có khách điếm trơ trọi tọa lạc chỗ này, có vẻ vô cùng gai mắt.

Ánh nến trong đại sảnh không ngừng bị gió tuyết lay động, cuối cùng không chống chịu được nữa, vụt tắt.

"Hắt xì...... Ta... ta thật sự không chịu đựng được nữa. Lạnh...... lạnh quá."

"Mặc dù nhiệt độ trên núi thấp...... nhưng thế này thì quá... quá lạnh."

"Hay là...... hay là... chúng ta đi...... hỏi lão bản nương xin nhóm chút lửa?"

Có người đề nghị như thế, sau đó run rẩy mở cửa ra, chỉ là bàn tay vừa mới đụng tới cánh cửa, hắn ta lập tức sững sờ đứng ở nơi đó, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

"Này, ngươi còn loay hoay ở đó làm gì, còn không mau đi xin tý lửa?" Một người đang run bần bật co ro trong chăn, thấy vậy thì không kiên nhẫn rống lên một câu.

Nhưng người nọ dường như căn bản không nghe thấy, đừng nói đáp lại hắn, thân thể người nọ căn bản không hề cử động chút nào.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Người kia trên giường nổi giận, chịu đựng giá lạnh thấu xương xoay người xuống giường, định giáo huấn người kia đang đứng như khúc gỗ ở cửa.

Chỉ là lúc hắn ta đến gần, đột nhiên cả người rùng mình một cái.

Trong phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, ngay cả âm thanh châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. Âm thanh"tí tách" trở nên đặc biệt rõ ràng, giống như đang gõ lên trái tim người, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Trong phòng có tổng cộng ba người, một người khác lạnh lùng tới mức không thèm nói lời nào. Nhưng khi nghe thấy âm thanh đó, hắn cũng có chút khó hiểu, bất giác ngừng hô hấp lại, "Âm thanh gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!