Thiên Vân thật sự không muốn nhìn thấy Y Y uống máu rắn, vì thế lúc nhìn thấy con rắn kia biến mất, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời nàng ta cũng cảm thấy sợ hãi, bởi vì Y Y ghét nhất những người can thiệp vào chuyện nàng ấy muốn làm.
Mặc dù bình thường nàng ấy trông có vẻ nhu nhược, nhưng thân là thiếu chủ hồn sư cường đại nhất của tộc luyện hồn, nàng ấy chưa bao giờ là một quả hồng mềm.
Ngược lại, tính tình nàng ấy cũng không tốt lắm, đặc biệt là khi phát bệnh, có thể nói là người nhẫn tâm tàn bạo.
Thủ đoạn giết người của hồn sư đáng sợ hơn nhiều so với người tu luyện từ những môn phái khác.
Thiên Vân âm thầm có chút đồng cảm với người kia vừa ra tay ngăn cản Minh Y Y.
Lúc này, đôi mắt lạnh lùng nham hiểm của Minh Y Y đang nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện, sâu kín nói, "Ngươi, đã theo dõi ta."
Người này, chính là Khanh Vũ, trông cực kỳ vô hại trong bộ đồ màu trắng.
Đối diện với ánh mắt âm trầm của thiếu nữ kia, Khanh Vũ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói, "Không, ta đang cứu ngươi."
"Cứu ta?" Biểu cảm của Minh Y Y càng ngày càng trở nên nguy hiểm, giống như sắp nổi cơn thịnh nộ.
Khanh Vũ lắc đầu thở dài một hơi, giọng điệu dường như có chút đồng tình và tiếc hận, "Ta chỉ không muốn ngươi tự hại mình. Ngươi vốn là một hồn sư vô cùng ưu tú, chẳng lẽ không biết, nếu như hôm nay ngươi uống máu của con rắn này, từ nay về sau ngươi sẽ biến thành một con quái vật không thể sống nếu không uống máu?"
"Không liên quan gì tới ngươi." Minh Y Y lạnh lùng nói, dường như cũng đoán ra được sẽ có hậu quả như thế.
Khanh Vũ nhếch môi, "Đúng là không liên quan gì tới ta. Chẳng qua ta nghĩ, ca ca kia của ngươi yêu muội muội mình như thế, nếu như biết muội muội bảo bối mà mình luôn che chở trong lòng bàn tay, chẳng những bị buộc phải rời khỏi tộc luyện hồn, còn bị ép uống Xích Sa Xà Huyết để áp chế hàn độc, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Ta sợ hắn sẽ phẫn nộ đến nỗi mất đi lý trí, đại khai sát giới!"
Đồng tử của Minh Y Y co rụt lại, "Sao ngươi biết......"
"Ta đương nhiên biết, bởi vì ta có thể cứu ngươi." Khanh Vũ cười với vẻ mặt vô hại, chậm rãi đến gần nàng ấy, bộ quần áo màu trắng trên người thoạt nhìn giống như thiên tiên, thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ quyến rũ.
Thiên Vân chắn ở trước người Minh Y Y, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang chậm rãi bước tới. Phía sau, Minh Y Y vươn tay cố gắng kéo nàng ta ra, gằn từng chữ một, "Ngươi có mục đích gì?"
Nàng đương nhiên sẽ không đơn thuần cho rằng, thiếu nữ này đột nhiên quá tốt như thế. Hơn nữa, mặc dù nàng căn bản không quen biết Khanh Vũ, nhưng vừa gặp thiếu nữ này nàng cũng cảm thấy giống mình, bản tính cực kỳ lạnh lùng ăn sâu vào trong xương tủy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ cứu mình.
Khuôn mặt nhỏ của Minh Y Y giờ phút này đã rất tím tái, nhưng vẫn cố gồng mình để không bị ngã xuống. Nếu thiếu nữ này có thể cứu nàng, cho dù phải trả bất kỳ giá nào, nàng đều sẽ không tiếc.
Nàng...... chưa thể chết được.
Ánh mắt Khanh Vũ lóe lên kinh ngạc, nữ hài này...... có chấp niệm mạnh mẽ như vậy, chấp niệm đó là một loại khát vọng sinh tồn.
Đôi mắt vốn được sinh ra để cứu người của nàng, lúc này rõ ràng nhìn ra được căn bệnh cũ trong cơ thể nữ hài, trái tim lẽ ra nên nảy nhịp mạnh mẽ lại vô cùng yếu ớt, từng lớp băng sương bao bọc ở xung quanh nó. Nếu không có ý chí ham sống mãnh liệt kia chống đỡ giúp nàng ấy, sợ rằng hiện tại nàng ấy sớm đã trở thành một người băng.
Khanh Vũ đã tới dị thế rất nhiều năm rồi, nhưng chưa từng gặp phải chứng bệnh kỳ lạ thế này.
Trái tim được bao phủ ở trong lớp băng vẫn còn sống, chẳng khác gì phép màu.
Nàng nắm lấy cổ tay gầy yếu tinh tế của nữ hài, rót đan hỏa màu vàng đỏ tiến vào thân thể lạnh băng của nữ hài, trong nháy mắt xua tan lớp băng. Lớp băng sương xung quanh trái tim nơi đó bắt đầu tan chảy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bắt đầu đập lên mạnh mẽ.
Thiên Vân và Lam Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó. Nhiều năm trôi qua như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Y Y luôn xanh xao ốm yếu, trở nên hồng hào hơn một chút.
"Y Y, ngươi cảm thấy thế nào?" Thiên Vân có chút kích động cầm tay Minh Y Y. Lần này, sắc mặt nàng ta càng thêm kinh ngạc, "Y Y...... tay ngươi...... tay ngươi rất ấm."
Nghe thấy vậy, Lam Vũ cũng đi tới, đặt tay lên mu bàn tay của nữ hài, cảm giác rất ấm áp. Hốc mắt thiếu niên xúc động đỏ hoe, "Y Y, ngươi không sao chứ? Sau này, bệnh của ngươi sẽ không tái phát nữa đúng không......"
Khanh Vũ ôm cánh tay đứng ở một bên, co giật khóe môi, "Đương nhiên là không có khả năng đó. Nàng ấy đã bị hàn độc rất nhiều năm qua, sao có thể khỏi hẳn nhanh như thế."
Minh Y Y có chút sững sờ nhìn bàn tay của mình, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ những đường gân dưới làn da trắng nõn.
Bàn tay nàng trước đây luôn bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, nhưng hiện tại lại trơn bóng không có gì cả, ấm áp khô ráo.
Ca ca đã mời rất nhiều luyện dược sư cho nàng, nhưng những người đó đều không thể cứu được nàng, thậm chí còn nói với nàng, nếu tình trạng của nàng còn tiếp tục như thế này nữa, rất có thể nàng sẽ không sống tới tuổi 18.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!