"Y Y, thân thể ngươi yếu như thế, buổi tối ở đây lại rét lạnh thế này, chắc chắn ngươi chịu không nổi" Đó là giọng nói lo lắng của một nữ hài tử khác, có lẽ là người mà Lam Vũ gọi lúc nãy, Thiên Vân.
"Ta không sao, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa là trời sáng rồi." Y Y nhỏ giọng nói, sau đó không nói thêm gì nữa.
Khanh Vũ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người kia, khóe môi khẽ nhếch lên. Lúc nàng đang chuẩn bị vào phòng, một dáng người cao gầy từ dưới lầu chậm rãi đi lên, dường như chú ý tới nàng, ngước mắt mỉm cười với nàng, "Tiểu cô nương, muộn thế này sao vẫn còn chưa ngủ? Định ra ngoài đi tản bộ hay sao?"
Khanh Vũ nghe thấy thế, nụ cười bên môi càng sâu hơn một chút. Trên lầu vừa rồi xảy ra một vụ chết người chấn động như thế, nàng kia giống như không biết gì cả.
"Uý tỷ, vừa mới có người chết." Khanh Vũ chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt nữ nhân, "Chính là thiếu niên ban ngày đã xảy ra tranh chấp với ngươi."
Sau khi Kiều Uý nghe thấy vậy vẫn bình tĩnh nhướng mày, "Vậy à, lát nữa ta sẽ sai người tới xử lý. Chết một người mà thôi, chuyện này cũng bình thường thôi."
Khanh Vũ cười như không cười dựa vào trên lan can, "Đúng là không có gì kỳ lạ, chẳng qua ta cảm thấy tò mò, vì sao trên người hắn lại có một vết thương lớn như vậy, giống như toàn bộ bụng của hắn đều bị rạch ra. Chẳng lẽ hắn nửa đêm mộng du, tự mình thọc mình cho tới chết? Nhưng vết thương lớn như vậy, hắn đã dùng binh khí gì gây ra?"
Nghe thấy vậy, Kiều Uý cười tủm tỉm nhìn nàng nói, "Mấy năm nay, nơi này liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện lạ, ngươi sẽ quen thôi. Ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Không hỏi ra được điều gì, Khanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, xoay người bước về phòng.
"Uý tỷ, tiểu nha đầu này dường như đã biết gì đó." Nam nhân cứng cáp vẫn luôn đi theo bên người nàng kia như hình với bóng, nặng nề lên tiếng.
Kiều Uý khẽ cười một tiếng, "Nha đầu này là người thông minh nhất trong số bọn họ, không lừa được nàng ấy lâu."
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, "Có phải chúng ta hành động quá sớm hay không? Chuyện xảy ra hôm nay, có lẽ sẽ khiến bọn họ cảnh giác."
"Ngươi đánh giá bọn họ quá cao. Cho dù khiến bọn họ cảnh giác phòng bị, nhưng cả đám này, có thể vượt qua thí nghiệm nhập môn, đoán chừng không đến một nửa." Kiều Uý cười nhạo nói, bỗng nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng bên ngoài, ý vị thâm trường câu môi, "Vẫn còn một ngày một đêm!"
Hôm sau, mọi người đều dậy sớm. Nhìn ánh mặt trời nhô cao ở trên bầu trời, mang tới một chút ấm áp vào buổi sáng vẫn còn se lạnh.
Cảm giác mọi thứ giống như một giấc mơ, thậm chí không thể tưởng tượng được tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, nhiệt độ đóng băng và cái chết kỳ lạ của một người.
Bữa sáng rất đơn giản, một bát cháo trắng nóng hầm hập, một cái màn thầu to bằng lòng bàn tay, còn có một đĩa rau nhỏ ngon miệng. Có lẽ do những dằn vặt mà bọn họ đã trải qua ngày hôm qua, vậy nên không có ai lên tiếng oán giận, toàn bộ đều say mê ăn.
Kiều Uý nhìn thấy cảnh này, khóe môi khẽ nhếch lên. Đám tiểu quỷ này đã học được cách cư xử.
"Lão bản nương, chúng ta không thể tới Phiêu Miểu Tông sớm hơn một chút hay sao?" Một thiếu nữ xinh đẹp đoan trang đột nhiên lên tiếng hỏi.
Kiều Uý đang ngồi gõ bàn tính ở trước quầy, không ngẩng đầu lên nói, "Đây là quy củ, thời gian chưa tới, lối vào sẽ không mở ra."
Thiếu nữ bĩu môi, có chút ủy khuất, "Nhưng...... ở đây ban đêm thật sự quá lạnh, dưới sàn không được sưởi ấm, nếu như chúng ta chết cóng thì phải làm sao? "
Kiều Uý câu môi nhìn nàng kia một cái, "Nếu như chút giá lạnh nho nhỏ này cũng không chống cự được, các ngươi còn tiếp tục sống cũng không có ý nghĩa gì."
"Sao ngươi có thể nói như thế được chứ?" Thiếu nữ tức giận gần như bật khóc. Nàng ấy đột nhiên có chút hối hận vì đã đi theo đồng bạn tới đây.
Người bên cạnh đột nhiên kéo thiếu nữ kia một chút, cảnh cáo nhìn nàng ấy một cái, nhỏ giọng nói, "Ngươi đã quên chuyện người kia tối hôm qua, ban ngày nói lời bất kính với lão bản nương, buổi tối liền chết hay sao?"
Thiếu nữ trừng lớn mắt, lập tức im tiếng.
Chỉ là cho dù giọng nói đã rất nhỏ nhẹ cũng không giấu nổi lỗ tai Kiều Uý.
Kiều Uý không nhịn được bật cười. Có vẻ như bọn họ cho rằng nàng đã động thủ giết người? Thật buồn cười, nếu như nàng thật sự ra tay, sao có thể để cho bọn tiểu quỷ này phát hiện được chứ? Đúng là một đám nhỏ ngốc nghếch.
"Hôm nay các ngươi có thể hoạt động xung quanh vùng phụ cận, làm quen địa hình một chút, nhưng nhớ đừng đi quá xa. Nếu không, nếu gặp phải nguy hiểm, ta không cam đoan có thể kịp thời chạy tới, xảy ra chuyện thì tự gánh hậu quả." Kiều Uý cười nói ra lời này, sau đó đứng dậy lười biếng đi về phòng ngủ bù.
"......" Đúng là một nữ nhân máu lạnh.
Lam Vũ vừa cắn một miếng màn thầu, vừa nhìn thiếu nữ đối diện rồi nhẹ giọng nói, "Y Y, chúng ta có nên gửi bồ câu đưa thư cho thiếu chủ để ngài ấy tới tiếp ứng hay không? Nếu không, ta sợ......"
Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!