Chương 12: Mị Lực Giết Cả Nam Lẫn Nữ

Vì thế, Khanh Bắc lúc này ngược lại cảm thấy an tâm hơn, ngoan ngoãn lui trở về.

Khi hắn bình tĩnh lại mới phát hiện ra, lúc này hắn vẫn còn là một phế nhân mới đúng, sao có thể đột nhiên xuống giường đi lại như thế, chắc chắn sẽ hù dọa người!

Nơi xa, hai thiếu nữ thanh xuân xấp xỉ tuổi nhau yểu điệu đi tới.

Một người mặc váy hồng nhạt, xinh xắn lanh lợi, diện mạo quyến rũ ngọt ngào, một người khác mặc một bộ váy màu xanh biếc phiêu dật như tiên, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú.

Đây là hai nữ nhi của trắc phi sinh ra, Nhị tiểu thư Yến Tích Vũ và Tam tiểu thư Yến Tích Nhu.

Yến Ngưng Lạc ở Phiên Miểu Tông rất ít khi hồi phủ, hai người các nàng lập tức giống như trong núi không có lão hổ, vì thế khỉ xưng là Đại vương, tác oai tác quái. Những muội muội còn nhỏ tuổi phía dưới căn bản không dám phản kháng lại các nàng.

Ngay cả Khanh Vũ và Khanh Bắc lúc còn cũng nhỏ cũng không tránh khỏi bị các nàng khi dễ.

Nhưng một lần sau khi các nàng bị Khanh Vũ âm thầm giáo huấn một trận, các nàng thật ra đã dừng lại trong một thời gian dài và không hề xuất hiện.

Người mặc chiếc váy hồng nhạt chính là Yến Tích Nhu, nàng ta nhìn Du Nhiên Cư đóng chặt cửa, "Ban ngày ban mặt đóng cửa chặt như thế, chẳng lẽ hai tiểu dã loại này...... ha ha ha...... đang hoạt động gì đó kiến người nhận không ra?"

Nói tới đây, trên mặt nàng ta không thể không hiện lên tươi cười ác ý.

Nàng ta rón ra rón rén đi tới, muốn đột nhiên đẩy cửa ra để dọa người bên trong nhảy dựng lên, nhưng ai ngờ, nàng ta vừa mới tựa vào trên cửa, lúc chuẩn bị dùng lực, cửa đột nhiên bị mở ra.

Theo quán tính, hơn nữa sự tình phát sinh đột ngột, Yến Tích Nhu căn bản không ngăn được thân thể của mình, ngã mạnh về phía trước mặt.

Một tiếng "bịch" vang lên, cực kỳ vang dội.

Và không hề có hình tượng như thế, nằm bẹp trên mặt đất theo hình chữ đại (), váy đều bị xốc lên.

Trước mặt, một đôi giày trắng tinh vì bị chấn kinh nên lui lại mấy bước, sau đó chính là một loạt giọng nói mang theo kinh ngạc truyền tới từ phía trên đỉnh đầu, "Ai nha, tỷ tỷ có chuyện gì vậy? Sao phải hành đại lễ thế này?"

"Phụt ——"

Vì tránh phiền toái, Khanh Bắc lúc này đang tránh ở phía sau bình phong, mặc dù ngăn cách với bên ngoài, nhưng một màn này hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Tỷ tỷ này cũng quá phúc hắc.

"Tam muội!" Yến Tích Vũ lúc này mới hồi phục lại tinh thần từ sau cú sốc, vội vàng chạy tới đỡ Yến Tích Nhu đứng lên, "Ngươi không sao chứ?"

Yến Tích Nhu bị ngã không nhẹ, kiểu tóc đều bị rối loạn, trên trán còn có một vết bầm màu xanh, trên má đều là bụi bặm, dơ bẩn, giờ phút này không khác gì bà điên.

Yến Tích Vũ cũng có chút ghét bỏ, nhưng các nàng dù sao cũng là cùng trên một thuyền, lúc này tất nhiên không thể bỏ đá xuống giếng.

Hiện tại Yến Tích Nhu không cần chiếu gương cũng biết bản thân mình chật vật thế nào, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, "Yến Khanh Vũ, ngươi đây là......"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Yến Tích Nhu ngây dại. Đây là, đây là...... người này là Yến Khanh Vũ nhát như chuột kia sao?

Từ khi nào thì nàng bỗng trở nên xinh đẹp như thế?!

Nàng mặc một thân váy áo đơn giản màu trắng, tóc dài ngang lưng không được trang trí quá nhiều, chỉ dùng một cây trâm cài lỏng lẻo cố định lại, tóc đen nhẹ bay trong gió, bộ dáng thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng ở trên người nàng lại có một loại cảm giác tuỳ ý lười biếng nói không nên lời, phảng phất như trời sinh đã như thế.

Đáng giận hơn chính là, rõ ràng trước kia người nhỏ gầy bình thường như vậy, hiện tại trưởng thành lại mỹ diễm như thế.

Cặp mắt phượng hẹp dài quyến rũ giống như hồ ly câu lấy trái tim người, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, quả thực...... quả thực không thể phân cao thấp khi so sánh với Yến Ngưng Lạc!

Yến Ngưng Lạc là ai?

Đó là đệ nhất mỹ nhân Thanh Lan Quốc, là người mạnh nhất trong giới nữ tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!