Chương 1: Tiết Tử

"Khanh Vũ...... cứu ta...... Khanh Vũ......"

Một luồng ánh lửa bốc lên tận trời.

Một tiểu nam hài xinh đẹp tinh tế đang ngồi ở trên xe lăn, tuyệt vọng và bất lực nhìn một tiểu nữ hài cũng có diện mạo rất xinh đẹp tinh tế cách đó không xa. Điều khác biệt chính là, tiểu nữ hài có biểu tình rất rụt rè sợ hãi, khi nhìn thấy nam hài bị lửa lớn vây ở trong phòng, thậm chí có vẻ như đang nghĩ đến việc chạy trốn.

Thân thể nam hài không ngừng trở nên nóng rực vì bị lửa lớn vây quanh, hàm răng hắn cắn chặt, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ hài, nhắm mắt, "Khanh Vũ...... hãy đi đi......"

Dường như đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ hài thật sự xoay người, chạy đi mà không quay đầu lại.

Cho đến khi biến mất ở trước mắt nam hài.

Thiếu niên rũ mắt, mỉm cười châm chọc, một hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, giống như rốt cuộc đã buông xuống một tia ảo tưởng cuối cùng.

Mình sẽ chết, đúng không? Thật ra, mình đáng chết lâu rồi.

Chẳng những sẽ chết ở trong tay những kẻ muốn hại chết hắn, cũng sẽ chết trong tay tỷ tỷ yếu đuối vô năng, vĩnh viễn chỉ biết trốn tránh ở dưới mai rùa.

Hắn hận, nhưng hắn bất lực.

Một đứa trẻ tám tuổi, kéo một cơ thể đã bị tàn phá, còn có thể làm gì?

Nữ hài kia đầy mặt hoảng loạn, dưới chân không ngừng chạy, dường như muốn rời xa nơi nguy hiểm này, hoàn toàn không quan tâm tới sự an nguy của nam hài.

"Ngu xuẩn, sao ngươi có thể chạy trốn! Mau trở về cứu hắn đi!" Một cái bóng trong suốt hư ảo đứng ở bên cạnh nàng ấy, muốn giữ chặt nàng ấy lại, nhưng lại bị thân thể nàng ấy trực tiếp xuyên qua.

Cái bóng sững sờ trong nháy mắt.

Ồ, nàng đã chết, hiện tại chính là một linh hồn thể, nàng thật sự đã quên mất chuyện này.

Đoán chừng nàng đã chết lâu lắm, không cần ăn cơm, cũng không cần ngủ, vì thế nàng luôn cảm thấy, bản thân mình có lẽ còn sống, hiện tại đang dùng một phương thức khác để tồn tại trên thế gian này.

Nàng nhìn tiểu nữ hài nghiêng ngả lảo đảo chạy xa, nhưng lại nhìn thấy thân thể của nàng ấy đang không ngừng bắt đầu hư hóa, giống như sắp chia lìa khỏi linh hồn nàng ấy.

Đó là...... dấu hiệu của người sắp chết.

Quả nhiên, tiểu nữ hài trong cơn hoảng loạn, đột nhiên vướng phải một cục đá, sau đó mạnh mẽ ngã xuống, trán nàng ấy vừa lúc đập xuống khi cục đá vỡ vụn, ngay lập tức máu chảy không ngừng. Linh hồn kia đã rời khỏi cơ thể một nửa, thuận thế hoàn toàn thoát ra ngoài, sau đó tan thành mây khói, không biết đã bị thổi đi tới nơi nào.

1

Khanh Vũ bị một màn này kinh sợ, nàng không ngờ tới, mình lại có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng đã chết, vì thế nên có thể nhìn thấy?

Không để cho nàng có nhiều thời gian suy nghĩ, nàng đã bị một luồng lực lượng cường đại hút qua, tiến vào trong thân thể nữ hài đã chết kia.

Và không ngờ, linh hồn hoàn toàn hợp nhất với thân thể, không thể nói nên lời.

Nàng không biết mình đã đi vào thế giới kỳ lạ này bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ trọng sinh quỷ dị như thế!

Chẳng lẽ linh hồn của nàng đã lâu vẫn không hề tiêu tán, chỉ vì chờ đợi một ngày như thế?!

Khoảnh khắc cuối cùng kia, nàng phảng phất thấy được tiểu nữ hài lệ rơi đầy mặt và nói với nàng, hãy thay thế nàng ấy sống sót thật tốt, chăm sóc cho đệ đệ của nàng ấy.

Ngay khi Khanh Vũ hứa với nàng ấy, nàng ấy mới an tâm rời đi.

Tiểu nữ hài mằn trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, thời điểm tỉnh lại lần nữa, ánh mắt đã hoàn toàn khác.

Sự yếu đuối khiếp đảm trong dĩ vãng đã hoàn toàn biến mất, thay thế chính là một mảnh yên tĩnh, trầm ổn tĩnh lặng, không hề có chút gợn sóng, phảng phất như mang theo cơ trí và sự trưởng thành có thể nhìn thấu hết thảy, đó là một linh hồn đơn độc đến từ một thế giới khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!