Chương 39: Rời khỏi Đạm Châu

Đằng Tử Kinh tuyệt đối không ngờ, nhiệm vụ bá tước giao cho lần này lại có thể hoàn thành thuận lợi như vậy

--- hắn vốn cho rằng, Phạm Nhàn đại thiếu gia có thân phận như vậy nhất định sẽ mâu thuẫn với nhị thái thái ở trong kinh đô, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách ở lại Đạm Châu

--- không ngờ vị đại thiếu gia này dường như rất vui vẻ đồng ý với yêu cầu của bá tước.

Hắn sớm đã biết quyết định ở lại Đạm Châu của lão phu nhân, nhưng không lưu tâm. Chỉ cần vị đại thiếu gia không danh phận kia cùng mình quay về kinh thành, về phần lão thái thái, nếu thích ở cạnh biển, thì cứ ở nơi này dưỡng lão đi. Bá tước cũng không yêu cầu toàn bộ biệt phủ trên dưới cùng nhau trở về kinh mà.

Ba cỗ xe ngựa màu đen đứng trước cửa biệt phủ, người ngồi trên một chiếc đệm lót bằng vải bố màu xanh lam, màu lam, đen tương phản nhìn tương đối đẹp. Mọi người trong thành Đạm Châu đã vây lại xem, mọi người đều muốn xem cuộc dọn nhà này, sớm đã vây quanh hỏi thăm tứ phía với biết được ngày hôm nay đại thiếu gia Phạm gia phải trở về kinh đô.

Tuy rằng cư dân cảng Đạm Châu biết loài người ai cũng có khuyết điểm, tỷ như ghen ghét đố kị, tỷ như chanh chua, thế nhưng mười mấy năm qua, thường xuyên nhìn thấy Phạm tiểu thiếu gia dạo chơi trên đường, ở trên nóc nhà hô vang, luôn luôn sinh ra một chút cảm tình. Lúc này nghe nói hắn phải rời đi, muốn tới kinh đô phồn hoa, ngờ rằng hơn phân nửa là không thể quay trở về nữa, tự nhiên có chút thổn thức trong lòng.

Một đám người chờ ở cửa bá tước biệt phủ, chờ Phạm Nhàn bước ra khỏi cửa nhà này lần cuối.

Nhưng đợi nửa ngày, vẫn không có thấy khuôn mặt xinh đẹp vĩnh viễn mang theo nụ cười ôn nhu.

Ở hậu viện mọi người đứng thành hàng, Phạm Nhàn mỉm cười tựa vào cây cột, nhìn mấy nha hoàn đang vội vàng đi tới. Một nha đầu hô:

- Bàn chải đánh răng, quên mang theo bàn chải đánh răng rồi.

Thanh âm quát gọi này làm đám nha hoàn tìm kiếm mất cả nửa ngày.

Từ lúc hắn đi tới thế giới này, không có gì quá đáng, chỉ là bàn chải đánh răng phải chỉnh lại cho thư thái một chút. Người đương thời thích dùng bàn chải đánh răng bằng lông ở đuôi ngựa hắn biến thành dùng lông đuôi heo, đồng thời gối đầu muốn chỉnh lại cho mềm mại một chút, dùng một ít bông mềm làm gối, còn nữa dùng vòi tắm hoa sen để phun tắm, vẫn còn treo ở phía sau phòng ngủ.

Còn có rất nhiều rất nhiều, chỉ là hiện nay xem ra, có thể mang tới kinh đô chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó mà thôi.

Không biết qua bao lâu sau, lúc mấy người đánh xe ngựa tới, Phạm Nhàn mới đỡ lão phu nhân, vẻ mặt mỉm cười chậm rãi đi ra khỏi biệt phủ.

Sau khi chắp tay chào hương thận phụ lão bốn phía, Phạm Nhàn vô tình nhìn thấy Tư Tư đỏ mắt đứng trong đoàn người, có lẽ nha đầu này khóc cả đêm qua rồi.

Phạm Nhàn hôm nay ngoại lệ mặc một bộ áo dài, nhấc vạt áo lên, quỳ xuống đất hướng về lão phu nhân bái lạy.

Sau khi đứng lên, hắn dùng phương thức hoàn toàn không hợp lễ pháp, đi tới hung hăng ôm lão thái thái vào lòng, cố sức hôn lên cái trán đầy nếp nhăn của nãi nãi một ngụm lớn, sau đó nhẹ giọng nói rằng:

- Nãi nãi, tìm cách cấp cho Tư Tư một tấm chồng tốt, chí ít cũng như Đông Nhi vậy.

Đám hạ nhân toàn phủ coi như không nhìn thấy hình dạng càn quấy của thiếu gia.

Lão phu nhân cũng bị dọa làm cho kinh hãi, không ngờ tôn nhi luôn trầm ổn hiểu chuyện lại có lúc hồ đồ như thế, gõ vào trán hắn một cái mắng:

- Làm loạn cái gì, việc này tự nhiên ta có cách xử lý.

Ánh mắt đảo qua những khuôn mặt quen thuộc, Phạm Nhàn mỉm cười, chắp tay hướng tới mọi người chung quanh thi lễ:

- Những năm gần đây khổ cực cho mọi người rồi.

Đám nha hoàn hạ nhân nào dám nhận vội vàng né tránh.

Lão phu nhân bỗng nhiên mỉm cười nói rằng:

- Đi thôi đừng làm cho phụ thân ngươi ở kinh đô sốt ruột, về phần Tư Tư… tương lai nếu như ngươi được thoải mái, ta sẽ đưa nó tới cho ngươi.

Phạm Nhàn ngẩn ra, không kịp nói cái gì, cũng mơ hồ leo lên xe. Tiếng bánh xe cuồn cuộn rung động, xe ngựa chậm rãi rời khỏi thành Đạm Châu.

Sáng sớm, bầu trời xanh lam, mây trắng như tơ, hết sức mỹ lệ.

Xe ngựa đi qua tiệm tạp hóa còn đóng cửa, đi qua tiệm bán đậu hũ xa xa, Phạm Nhàn xốc màn xe lên nhìn, nhìn thấy tiểu nha đầu có thể chạy loạn bên người thiếu phụ, khóe môi hiện lên một tia mỉm cười, ngồi về chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!