Trong đại sảnh yên tĩnh, tổ tôn hai người không nói một câu gì. Trong viện, người từ kinh đô tới mua trà lài chất thành một đống trong góc, hương trà thơm trong túi chậm rãi bay ra ngoài, làm cho toàn biệt phủ tràn ngập mùi hương trà. Trên cây, vài cánh bướm vàng trở mình bay múa, trên cây thỉnh thoảng còn truyền tới vài tiếng chim hót, cực kỳ thanh thúy.
- Đi đi, dù là phượng hoàng thì lúc mới trưởng thành cũng khó khăn, ngươi đã lớn, nên đi ra ngoài trải đời một chút.
Lão phu nhân mỉm cười nói rằng:
- Chỉ là khi ngươi một mình tới kinh đô, ở nhà của tiểu tử kia, chỉ sợ phải chịu không ít thiệt thòi, ngươi có thể chịu được không?
Phạm Nhàn biết nãi nãi nói chuyện gì, cười ngọt ngào nói:
- Nhị di dương mấy năm nay đối với tôn nhi rất tốt, bình thường còn tặng cho vài thứ, nãi nãi không cần lo lắng quá đâu.
Lão phu nhân cười lắc đầu, bà biết tiểu tử tinh quái này bề ngoài trầm ổn, kỳ thực sâu bên trong nội tâm nhất định không phải nghĩ như vậy, xoa xoa đầu hắn, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài nói:
- Nếu như…tương lai có chuyện gì, hãy nể mặt ta và phụ thân ngươi mà nhẫn nhịn.
- Vâng!~ Phạm Nhàn mỉm cười gật đầu.
- Thực sự trong lòng ta không muốn ngươi đi kinh đô chút nào.
Lão phu nhân thận trọng nói:
- Nhưng … ngươi đã muốn đi kinh đô, cho nên ta muốn giao một việc này cho ngươi.
- Nhàn nhi nghe nãi nãi dạy bảo.
- Còn nhớ Chu quản gia bốn năm trước chứ?
Lão phu nhân mỉm cười nhìn hắn.
Phạm Nhàn trong lòng hồi hộp thành tiếng không dám nhìn thẳng hai mắt, một lát sau mới cười khổ nói rằng:
- Đương nhiên nhớ.
Vừa trả lời xong, tổ tôn hai người rốt đem tầng giấy ngăn cách đâm thủng đi, lão phu nhân nghiêm mặt nói:
- Hài tử ngươi vốn trầm ổn thông minh, vốn không có gì lo lắng. Nhưng sự tình lần đó, ta nhìn ra được trong lòng của ngươi thực ra vô cùng thuần lương.
Phạm Nhàn trong lòng thở dài một tiếng: "Thuần lương chẳng lẽ không phải là việc tốt?"
Dường như đoán được hắn suy nghĩ cái gì, lão phu nhân híp mắt lại, hai mắt hàn quang bắn ra lạnh lùng nói rằng:
- Nếu ngươi thật sự muốn tới kinh đô, ta muốn ngươi nghe theo ta một chuyện.
- Chuyện gì?
Phạm Nhàn mơ hồ đoán được.
- Độc ác một chút!
Lão phu nhân dường như có chút uể oải, ngồi xuống ghế dưỡng thần.
- Thời thế hiện tại nhìn như thái bình, nhưng nếu ngươi không đủ tàn nhẫn, vẫn rất có hại.
Phạm Nhàn trầm mặc. Kỳ thực hắn không phải là một người ba phải, chỉ là ở Đạm Châu vẫn không có cơ hội biểu hiện ra mặt lạnh lùng của mình, cho nên nghe lời răn dạy của lão phu nhân, trong lòng hiểu rõ, đây là lời vàng bạc.
Lão phu nhân nhắm mắt lại, nói rằng:
- Năm đó mẫu thân của ngươi rất thông tuệ, nhưng tâm địa quá thiện lương, mới rơi vào…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!