Nhiều năm không tới, nơi này vẫn không thay đổi." Lý Thừa Bình xuống
ngựa, sắc mặt bình tĩnh. Cổng viện đã mở từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng đón chờ bệ
hạ cải trang đến thăm. Đứng trước khoảng sân rộng quen thuộc, Hoàng đế Nam
Khánh sửa sang y phục rồi bước vào.
Trạch viện bên Tây Hồ này mặt hồ lưng núi, phía sau là khoảng thanh tịnh,
không có quá nhiều cảm giác ẩm ướt mốc meo của núi rừng, gió nhẹ từ mặt hồ
thổi vào rừng cây xuyên qua khu trạch viện, khiến cho tiếng nói chuyện trong
thư phòng phía sau cũng trở nên dịu dàng.
"Tiên sinh, mấy năm qua hoàn toàn nhờ tiên sinh âm thầm ủng hộ..."
"Tiên sinh, trẫm có chỗ không rõ..."
"Tiên sinh..."
o O o
Người được Hoàng đế Nam Khánh Bình gọi là tiên sinh đã im lặng rất lâu,
cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Nếu đế vương đã tới, vậy hãy nghỉ ngơi tại Tây
Hồ một thời gian, cảnh trí Giang Nam đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, tốt hơn nhiều so
với mùa hè nóng bức mùa đông giá lạnh ở kinh đô."
Giọng nói của Lý Thừa Bình cũng im lặng rất lâu, mang chút uất ức rất nhẹ:
"Tiên sinh à, trẫm... dù sao vẫn là quân vương của một nước."
"Bệ hạ, ta rất rõ điều đó, nhưng... ta đã không còn là bầy tôi của Khánh
Quốc từ lâu rồi, phải không?"
"Tiên sinh à, cuối cùng thì tiên sinh cũng phải cho triều đình một lời giải
thích về việc Nội Khố. Giờ Giám Sát viện đã tìm ra tung tích của ngôi làng đó,
trẫm thân là quân vương, không thể làm ngơ được."
"Bệ hạ, nếu có quan lớn nào tức giận về việc này, cứ gửi họ đến tìm ta, ta
không ngại cho họ biết Nội Khố kia thuộc về họ nào."
Cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt. Thư phòng có một cửa sổ mở hướng ra sân,
cửa kính, Phạm Nhàn ngồi bên dưới khung cửa, rời mắt khỏi khuôn mặt Lý
Thừa Bình, hơi híp mắt lại, nhìn về phía gốc hoa đào trong sân.
Đã qua nhiều năm, Phạm Nhàn cũng biến mất khỏi thiên hạ nhiều năm,
thậm chí đã biến mất khỏi các cuộc bàn tán trên phố phường, không nghi ngờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!