Chương 15: Tạm biệt Phí Giới

Thu qua đông tới gần hết một năm, hoa cúc nhẹ nhàng rơi theo gió.

Vốn Phí Giới định ở Đạm Châu hết hè là xong chương trình dạy học của mình nhưng Phí tiên sinh thích không khí, thích gió thổi trên biển của Đạm Châu, thích ẩm thực của biệt phủ bá tước, cũng rất thích tiểu hài tử mình dạy dỗ này, cho nên lão ở lại thêm mấy tháng nữa.

Trong mấy tháng này, Phí lão tiên sinh am hiểu độc chết người, tự nhiên cũng rất am hiểu làm cho người già sống lâu này, với cái bụng căng tròn của mình mười phần tiếc nuối khi nhận được thư từ kinh đô gởi tới, lưu luyến từ giã lão mẫu thân của Ti Nam bá tước trở về kinh đô.

Lão phu nhân tự nhiên biết lão sư trước mắt này là từ kinh đô phái tới, rất thoải mái nói vài câu rồi cũng không giữ lại mà chuẩn bị tiền thưởng cảm tạ một phen.

Ở trên đường lớn đi về phía tây cảng Đạm Châu, lão sư cùng đệ tử đang chào từ biệt nhau.

- Vì sao ta bảo ngươi không nên luyện cái chân khí tùy thời có thể nổ tung kia, nhưng ngươi vẫn không vâng lời?

- Lão sư, chí ít hiện giờ, ta cũng không phát hiện ra vấn đề gì quá lớn.

- Nếu như nói không có vấn đề gì, hôm qua lúc ngươi tới phòng bếp uống trộm rượu, vì sao không kiểm soát được?

- Là do ngoài ý muốn thôi á.

Phạm Nhàn khổ não trả lời, mấy tháng gần đây, chân khí trong cơ thể ngày càng cuồng bạo, bình thường sẽ không phát sinh ra loại chuyện này. Làm hại tiểu Phạm Nhàn đã nhiều ngày không có kể chuyện quỷ quái cho các nha hoàn tỷ tỷ nghe, bởi vì hắn sợ ở cùng mọi người lâu lâu, đúng lúc bản thân mình gặp phải chuyện xấu, sẽ phạm phải sai lầm không thể tha thứ được.

- Học được dụng độc, ngươi cũng học được phương pháp giết người cường đại nhất thế giới này, hà tất còn muốn học cái này.

- Bởi vì dụng độc rất dễ ngộ sát lương dân.

Phí Giới bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tiểu nam sinh trước mắt mình:

- Ngươi xác nhận bản thân chỉ vừa tới sáu tuổi sao?

Phạm Nhàn rất vô tội nhìn lão sư của mình:

- Trưởng thành sớm cũng không phải lỗi của ta.

Phí Giới thở hắt ra, phì ra hai tiếng, nghĩ mình ở cùng một chỗ với tiểu quái vật này lâu như vậy mà tinh thần không bị thác loạn, quả thực rất không dễ dàng.

Đến giờ chia tay, Phí Giới vuốt ve đầu tiểu tử kia, quay đầu nhìn lại thành Đạm Châu phía xa, một tòa hải cảng ngự trên một vùng biển màu xanh lam càng làm tôn thêm vẻ đẹp mỹ lệ của nó.

- Tương lai nếu như ngươi thực sự muốn tới kinh đô…làm đại phu, nhớ phải tìm ta.

- Vâng!

Phạm Nhàn rất cung kính cúi gập thắt lưng, hắn quả thực rất cảm kích lão đầu nhi trước mặt này, bởi vì người thiếu niên mù Ngũ Trúc luôn luôn lãnh đạm như vậy, trong mấy năm nay, linh hồn thành niên trong cơ thể tiểu hài tử mới tìm được một đối tượng để nói chuyện với nhau, mặc dù đối phương là lão sư của mình, hơn nữa bối cảnh không đơn giản, hắn vẫn cảm kích như cũ, hơn nữa hơn một năm ở chung, đích xác có khả năng cảm thấy được đối phương ngày càng yêu quý mình.

- Đừng học chân khí đó….

- Lão sư, người thật sự rất dài dòng.

- Có lẽ là do tuổi tác ta đã quá nhiều rồi.

Phí Giới bỏ tay ra khỏi đầu của Phạm Nhàn, đưa tay lên vuốt ve chòm râu hoa râm của mình.

Phí Giới vẫn không chịu bỏ qua:

- Bất quá chân khí quả thực vô dụng, uy lực quá lớn lại không thể khống chế. Cái tên quái vật sử dụng kiếm ở Đông Di thành thiếu ta một cái nhân tình, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi làm đệ tử của hắn.

Phạm Nhàn hít một ngụm lãnh khí, nói rằng:

- Người nói chính là Kiếm Thành ở Đông Di thành sao?

Phí Giới dụ dỗ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!