Chương 14: Lão Tân bán muối là ai?

Buổi sáng, chim kêu líu lo trong vườn, nha hoàn trong phủ quét tước vườn tược hoàn tất, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm. Hôm nay nữ nhi của Ti Nam bá tước, Phạm Nhược Nhược tiểu thư đã quay về kinh đô, cho nên trong phủ chỉ còn có một vị chủ tử nhỏ, mọi việc cũng không nhiều cho lắm.

Làm xong tất cả mọi việc, đại nha hoàn Đông Nhi tới gọi Phạm Nhàn thức dậy, ai biết đâu vừa thấy hình dạng của Phạm Nhàn thì trong lòng hoảng sợ, cho rằng tiểu nam hài này sinh trọng bệnh, vội vã đi gọi đại phu. Không ngờ đại phu sau khi tới nơi tra mạch thì nói rằng không có gì trở ngại, chỉ là không biết gần đây ăn phải cái gì, hỏa khí tắc lại trong bụng mà thôi, nói rồi lấy ra vài phương thuốc, thu tiền rồi rời đi.

Từ khi Phí Giới đi tới biệt phủ bá tước, vị Tây Tịch tiên sinh cổ văn phái buồn bã từ giã ra đi. Thần phong nhập thất, Phí Giới nhìn hai vành mắt đen của tiểu nam hài, thanh âm cười ha hả nói:

- Người ta nói thiếu niên tâm tính như mặt trời mọc, không nếm trải vị sầu khổ của nhân gian, ngươi là vì chuyện gì mà ngay cả ngủ cũng không tốt, thậm chí còn kinh động tới đại phu.

Phạm Nhàn suy nghĩ cả đêm, còn không có xác định chân khí trong cơ thể rốt cuộc nên luyện nữa hay không, tuy rằng lúc đầu trong lòng hắn chỉ coi luyện loại tâm pháp vô danh này là một trò chơi tiêu khiển, nhưng nếu liên quan tới sinh tử, tự nhiên phải thận trọng hơn nhiều rồi.

Ngủ quá ít, vốn tinh thần có chút hoảng hốt, nghe Phí lão sư nói cái câu không nếm trải qua vị sầu khổ của nhân gian, vô ý thức lầm bầm nói:

"Niên thiếu nào hay vị ưu sầu

Tình mãi trên cao. Tình mãi trên cao.

Áng thơ vừa viết hoài u uẩn

Đến nay mới hiểu thấu chữ sầu.

Muốn nói mà sao không dám thốt.

Muốn nói mà sao không dám thốt.

Lại thêm trời lạnh sắc thu sang…"

Trong thư phòng loáng cái yên lặng trở lại, nửa ngày không một chút thanh âm. Phạm Nhàn buồn ngủ díu cả mắt lại, nói:

- Lão sư, hôm qua ta ngủ muộn quá, ngài đừng nóng giận.

Phí Giới nhìn hắn, vô ý đưa tay vuốt chòm râu, không ngờ trong tay đang cầm chiếc bút lông ngỗng, thoáng một cái cắm vô mặt lão, đau nhức mới phát hiện ra, lúng ta lúng túng nói:

- Vừa …vài câu vừa rồi…là ai viết vậy?

- Lão Tân (1) khổ mệnh.

Phạm Nhàn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp báo đại danh của Tân Khí Tật, mãi tới khi đại danh lòi ra rồi hắn mới hiểu được mình đã phạm phải sai lầm gì.

Nhìn lục quang phát ra từ hai tròng mắt Phí Giới, Phạm Nhàn bắt đầu nói cà lăm, lắp bắp nói:

- Lão Tân là một người buôn lậu muối tới thành Tây vào tháng trước.

- Ặc, viết thật không tồi, một thương nhân có khả năng làm ra lời văn bậc này, không biết tên gọi là gì.

- Tân.. Khí Tật! ~ Phạm Nhàn len lén liếc mắt nhìn.

Phí Giới thần tình đã hồi phục lại bình thường, bắt đầu dạy học, ngoại trừ nhập môn độc dược sinh vật ra, lão còn muốn kiêm luôn vài cái giáo trình khác, cho nên nhiệm vụ dạy học có chút nặng nề.

….

Buổi cơm trưa đã xong, trở lại phòng ngủ, Phạm Nhàn rốt cuộc bắt đầu đối mặt với vấn đề phức tạp kia, rốt cuộc loại chân khí bá đạo này nên luyện nữa hay không? Hắn cầm quyển sách màu vàng trong tay đau đầu suy nghĩ.

Nhưng trước đó, sai lầm lớn nhất của hắn chính là vừa rồi không cẩn thận phát ra vài câu từ ở trong thư phòng này.

Đây là những từ bi thương của Tân Khí Tật khi bị giáng chức tới nơi xa xôi kinh thành, Phạm Nhàn tự nhiên rất quen thuộc, chỉ là thuận miệng đọc ra, cũng không nghĩ tới mang lại cho mình bao nhiêu phiền phức, chỉ là lời đã ra khỏi miệng, tới cùng không biết là đã lừa gạt được Phí Giới lão sư hay không nữa. Bất quá nhìn vẻ mặt của Phí Giới lão sư, hẳn là đã tin rồi, tin tác giả là một thương nhân buôn muối.

Phạm Nhàn không có gì gọi là đạo đức trong sạch cả, lại không cho rằng sao chép tác phẩm của tiền nhân là một loại chuyện ác tâm cỡ nào, trong suy nghĩ của hắn nếu những thi từ này chỉ có mình mình biết, nếu như không lợi dụng nó thì thật sự là phí của trời cho.

Từ khi tới thế giới này đã được mấy năm rồi, hắn cũng có đủ thời gian để tự hỏi mình làm thế nào để sinh tồn ở thế giới này, đạo văn là một công việc rất có tiền đồ, rất nhanh nằm trong kế hoạch của hắn, đồng thời vững vàng chiếm vị trí thứ ba đầy trang trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!