Trong mắt nam nhân hiện lên một tia rõ ràng.
Đôi mắt đỏ tươi nhìn như bảo thạch của thanh niên phỏng chừng cũng là mang kính áp tròng màu, mặc dù là nhan sắc thật thấy được, nhưng ở trên người thanh niên lại rất hòa hài, trên người mặc quần áo thật hằng ngày, có lẽ bởi vì như vậy thoạt nhìn càng thuận mắt?
Nam nhân nhíu mày, tầm mắt như máy dò xét nhanh chóng quét một lần trên người thanh niên.
Vì sao trên người đều lộ ra cỗ ý vị thật đáng thương đây? Hơn nữa – nhìn thấy thật ngoan.
Trong đầu nam nhân hiện lên ý nghĩ này, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng có tia cảm xúc vi diệu.
Thanh niên trước mắt nhìn thấy thật khẩn trương, tiểu lão hổ trong lòng hắn càng hung hơn hắn. Diễn cảm thấy hắn theo bản năng cũng hòa hoãn lại, đại khái nam nhân cũng không ý thức được ánh mắt của mình có biến hóa gì, mới vừa muốn nói chuyện, một đạo thanh âm từ xa đến gần vang lên.
Lời vừa chấm dứt thì người cũng đã đến bên cạnh hắn.
- Báo cáo Phong đội! Sinh vật biến dị trong trấn đã rửa sạch sẽ, không có phát hiện còn có sinh vật nào tồn tại.. kháo, anh là ai?
Nguyên Tiểu Thiên dụi mắt, hoài nghi có phải mình đã bị sinh vật biến dị công kích, tỷ như là tinh thần công kích chẳng hạn, bằng không như thế nào lại nhìn thấy được vẻ mặt ôn nhu của đội trưởng!
Đây chính là đội trưởng hoạt diêm vương thiết huyết, nói một không hai a! Không có khả năng sẽ có vẻ mặt ôn nhu như vậy! Nhất định là vì tư thế xuất hiện của mình không đúng.
Nguyên Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp hoàn hồn.
Nhưng vẻ mặt ôn hòa của nam nhân như phù dung sớm nở tối tàn, trong chớp mắt đã không có, mặt không chút thay đổi nhìn Nguyên Tiểu Thiên khiến cho hắn run run đồng thời dâng lên ý tưởng quả nhiên mình đã nhìn lầm rồi.
Nguyên Tiểu Thiên nhanh chóng thu hồi tư thế không đứng đắn, cố gắng làm cho mình bảo trì nghiêm trang.
- Phong đội..
Nam nhân nâng tay ngăn cấm lời của hắn:
- Tôi đã biết, tạm thời còn chưa xuất hiện biến dị C cấp, hành động chấm dứt.
Nguyên Tiểu Thiên nghiêm túc gật đầu:
- Hiểu được, vậy bây giờ chúng ta..
Nam nhân nhớ tới cái gì, vừa quay đầu.
- Đúng rồi, nơi này có..
Người sống sót.. đâu?
Nam nhân dừng lại, Nguyên Tiểu Thiên theo tầm mắt của hắn nhìn qua, cũng không phát hiện cái gì:
- Phong đội, nơi này có cái gì?
Phong Dị híp mắt, bản năng cảm nhận được không thích hợp.
Thanh niên vốn nên ngồi xổm trong góc hiện giờ không thấy bóng dáng, có thể thấy được vừa rồi nhân thời cơ bỏ chạy, nhưng hắn vì sao phải chạy?
Điều này không hợp với lẽ thường.
Nhưng nếu thanh niên cũng bị biến dị thành tang thi, vì sao không công kích hắn? Ngược lại còn sợ hãi như vậy, biểu tình như thế không thể nào là giả vờ.
Nói cách khác thanh niên kia rõ ràng còn có tư tưởng của mình.
Vài giây sau Phong Dị cũng đã tự hỏi mấy loại khả năng, nhưng không cách nào giải thích trạng huống dị thường của thanh niên.
- Phong đội?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!