Chương 5: (Vô Đề)

Những người này đã chết, thân thể biến thành sinh vật biến dị không có ý thức, đã không còn là nhân loại, tuy rằng bọn họ đều từng là đồng loại.

Nguyễn Ý Tri lâm vào trầm tư.

Ân.. hình như hiện tại cũng là đồng loại?

Bỏ đi, không nghĩ nữa. Lần này xem như là vừa vặn, dù sao hổ con cần tinh hạch thăng cấp, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu xem như có mở đầu tốt đẹp.

- Hô..

Hình như khởi gió.

Nguyễn Ý Tri dừng một chút, nhanh hơn động tác, đào xong tinh hạch liền gấp gáp rời khỏi hiện trường, chẳng biết tại sao vừa rồi trong nháy mắt hắn có cảm giác thật không ổn.

Rừng cây nhỏ này quả nhiên là không an toàn, vẫn là nhanh chóng rời đi tốt hơn, Nguyễn Ý Tri vẻ mặt căng thẳng hướng ngoài bìa rừng bỏ chạy.

Rừng cây nhỏ đã khôi phục im lặng, chỉ có thi thể tang thi cùng vết máu xung quanh tuyên cáo lên nơi này từng phát sinh qua cuộc chiến đấu.

Sàn sạt..

Cây cối xung quanh đột nhiên bắt đầu không gió mà bay, lá cây lảo đảo, phát ra thanh âm sàn sạt.

Đột nhiên..

Không biết từ chỗ nào b ắn ra vài sợi dây mây, thẳng tắp chui vào trong thi thể tang thi, sau đó cuốn lấy chúng nó, sưu một chút biến mất nguyên tại chỗ, vết máu trên mặt đất cũng lấy tốc độ thật nhanh thẩm thấu xuống lòng đất, trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Thanh âm lá cây lay động dừng lại, hết thảy giống như chưa từng phát sinh qua việc gì.

Nguyễn Ý Tri cũng không hay biết việc này chút nào, an toàn rời khỏi rừng cây nhỏ, hướng địa phương trống trải trước mắt lâm vào trầm tư.

Cho nên.. thành thị nằm ở phương hướng nào?

Đi ra quá gấp, Nguyễn Ý Tri cũng không quay về đường cũ, lúc này nhìn thấy địa phương xa lạ cảm thấy một trận mờ mịt.

- Ký chủ, phía trước cách chỗ của anh không xa có một căn nhà nhỏ.

Nguyễn Ý Tri:

- !

Đây không phải là buồn ngủ tặng gối đầu sao.

Dù sao ở trong phòng vẫn an toàn hơn lắc lư bên ngoài rất nhiều. Theo lối suy nghĩ của nhân loại, nhà mang tới cảm giác an toàn cũng đủ!

Vì thế Nguyễn Ý Tri đi theo hướng mà hệ thống chỉ dẫn, 997 nói không sai, phía trước có một nhà nhỏ, nhưng là một nhà làm bằng đất bùn, nhìn qua có chút lâu lắm rồi, rất là cũ nát, vừa nhìn cũng biết trước kia không có ai ở lại.

Nguyễn Ý Tri đẩy cửa ra, cửa gỗ phát ra thanh âm ken két, còn có tro bụi đổ ập vào mặt.

Nguyễn Ý Tri theo bản năng nhắm mắt nghiêng đầu, chợt nhớ hiện tại mình cũng sẽ không bị tro bụi làm sặc đến, vì thế lại hậm hực xoay trở về.

Phòng ở không lớn, tro bụi tràn đầy, cũng may xem như sáng sủa, chẳng qua hoàn toàn trống rỗng không có vật gì.

Nguyễn Ý Tri cũng không chê, ít nhất hiện tại hắn đóng cửa lại liền cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có từ trước tới nay.

Sau khi tinh thần lơi lỏng, Nguyễn Ý Tri liền gọi về hổ con, đem toàn bộ tinh hạch còn lại đều đút cho hắn, thấy hắn ăn ngon lành, nhịn không được dùng tốc độ tay cực nhanh xoa đầu hổ con, đưa tới ánh mắt bất mãn của tiểu tử kia.

- Khụ..

Nguyễn Ý Tri trấn định thu tay về, điểm mở màn hình tin tức của hổ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!