Chương 19: (Vô Đề)

- Anh yên tâm, đến lúc đó tôi đem toàn bộ đồ vật đáng giá trong nhà đều cho anh!

Nguyễn Ý Tri híp mắt:

- Vậy thật tốt quá, anh như thế nào rồi, hiện tại có thể đi lại sao?

Bùi Ngâm Phong gật đầu, tuy rằng động tác còn có chút lảo đảo, nhưng đã không ảnh hưởng hành động của hắn.

Sắc trời đã sáng, có lẽ đám tang thi đàn vừa rồi chính là toàn bộ tang thi của khu vực mới di dời dỡ bỏ này, xung quanh ngoại trừ gió lạnh cùng đại tuyết rơi không ngừng cũng không còn nhìn thấy được một bóng người.

Nguyễn Ý Tri cùng Bùi Ngâm Phong đi được lén lút, tiểu thiên hổ vỗ cánh bay trên không trung, tò mò nhìn xung quanh, tư thế cực kỳ nhàn nhã.

Bùi Ngâm Phong nhìn thấy tiểu thiên hổ biết bay, trong mắt tràn đầy hâm mộ:

- Nếu tôi cũng biết bay thì tốt rồi, như vậy là có thể bay qua, đâu cần sợ có nguy hiểm gì a.

Nguyễn Ý Tri phải nhắc nhở vị nhân loại nghĩ sự tình quá tốt đẹp này một chút.

- Có hay không một loại khả năng, trong sinh vật biến dị cũng có biết bay đâu, tỷ như loài chim chẳng hạn.

Bùi Ngâm Phong vừa nghe liền héo, liên tục xua tay:

- Cũng phải nga, còn có sinh vật biến dị là loài chim, thôi đừng bay đi, từ không trung rơi xuống thì tôi thật sự xong đời.

Nguyễn Ý Tri:

- Phốc.

Thật sự là nhịn không được.

Phú bốn đời này thật sự thú vị, cùng hắn ở chung một chỗ tâm tình cũng trở nên trầm tĩnh lại, Nguyễn Ý Tri cũng là lần đầu tiên gặp được người như thế.

Bùi Ngâm Phong cũng cười ngây ngô, ánh mắt lược qua kiến trúc xung quanh, bước chân ngừng lại.

Trên đường không có một bóng người, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, quả thực không giống như là cuối thời, ngược lại có cảm giác bởi vì trời còn quá sớm nên còn chưa có người đi ra hoạt động.

- Đi thôi, đừng nhìn.

Nguyễn Ý Tri phát hiện bên cạnh không thanh âm, quay đầu lại thấy Bùi Ngâm Phong đang sững sờ tại chỗ. Ở một khắc này nội tâm hắn có chút phức tạp, có lẽ hắn biết Bùi Ngâm Phong đang suy nghĩ gì.

Bùi Ngâm Phong hoàn hồn, vài bước đi tới, trầm mặc rất nhiều.

Hai người lại quay trở về chỗ phát sinh chiến đấu lúc trước, cũng chỉ mới qua một đoạn thời gian thi thể đã bị tuyết bao trùm một tầng, nhìn không thấy vẻ huyết tinh đáng sợ.

Nguyễn Ý Tri quét mắt nhìn một vòng, cũng không phát hiện có cá lọt lưới, thật tiếc nuối đi cùng Bùi Ngâm Phong vào gara.

- Xe còn tại!

Bùi Ngâm Phong mừng rỡ chạy tới.

Nguyễn Ý Tri khựng lại, nhìn chiếc xe nhan sắc tươi đẹp lâm vào trầm tư.

- Đây là xe của anh?

Bùi Ngâm Phong vô tội gật đầu:

- Phải đó, làm sao vậy?

Cũng không có gì, nhưng màu sắc..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!