Chương 12: (Vô Đề)

Người kia không ngừng ngoắc tay, miệng cũng liên tục đè thấp thanh âm kêu hắn.

Nguyễn Ý Tri:

- !

Trầm mặc.

Hắn quay đầu, giả vờ không thấy cũng không nghe được, dựa theo lẽ thường mà nói người bình thường nếu biểu hiện như vậy chính là ý tứ cự tuyệt, vì suy nghĩ cho an toàn, người nọ sẽ buông tha, sau đó mắng mình có ý tốt lại không được người thông hiểu.

Nói vậy là hắn có thể tránh tiếp xúc với nhân loại.

Nguyễn Ý Tri thoáng gật nhẹ đầu, làm bộ không có chuyện gì phát sinh muốn rất nhanh rời khỏi nơi này.

Nhưng hắn mới đi được hai bước, phía sau lại truyền tới tiếng bước chân.

- ?

Nguyễn Ý Tri ngạc nhiên quay đầu lại, cách hắn không xa có bóng người xuất hiện, rõ ràng chính là người vừa rồi.

Hắn thế nhưng chạy tới!

Không phải, người này rốt cục nghĩ như thế nào a?

Nguyễn Ý Tri cảm thấy không hiểu, vừa kinh ngạc lại mờ mịt, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

Người nọ lén lút như một tên trộm, nhưng động tác chạy tới vô cùng lưu loát, trong nháy mắt một phát bắt được cánh tay Nguyễn Ý Tri kéo chạy vào phòng.

Nguyễn Ý Tri ngây ngốc bị hắn kéo chạy, thiếu chút nữa vấp té dưới đất.

Lúc này hắn chỉ có một cảm tưởng, khí lực người này thật sự lớn đến thần kỳ.

Nguyễn Ý Tri hoài nghi người kéo mình không phải là người, mà là máy móc hay là người biến dị, hắn thử muốn tránh thoát nhưng căn bản không tránh được, chỉ đành bị người nọ kéo vào trong phòng.

Người nọ lưu loát đóng cửa lại, đem tuyết đều ngăn bên ngoài cửa.

Hắn buông ra Nguyễn Ý Tri, trong phòng thật tối, chỉ có chút ánh nến chiếu sáng.

Nguyễn Ý Tri không mở miệng, không nói gì đánh giá người nọ.

Hắn thật trẻ tuổi, ăn mặc thật model, vừa nhìn cũng biết mắc tiền mua không nổi. Đại khái quay về chỗ mình quen thuộc, thanh niên thở mạnh một hơi, ngồi phịch lên sô pha, giống như muốn tan ra vào sô pha chung một thể.

Nhưng Nguyễn Ý Tri phát hiện sắc mặt hắn thật yếu ớt, không biết có phải là bị gió tuyết đông lạnh, nhìn vẫn còn rất có tinh thần.

Trong phòng trang hoàng thật tinh xảo, mắt thường cũng thấy được giàu có, cũng biết được là rất có tiền, không biết là phú đời thứ mấy.

Nhất định không phải phú một đời, bởi vì nhìn thấy có chút ngu xuẩn.

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện mình kéo người vào phòng là một tang thi mà không phải là nhân loại.

Thanh niên kia dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Nguyễn Ý Tri.

- ?

Một giây sau thanh niên đứng lên:

- Anh làm sao vậy, tôi gọi anh nửa ngày sao anh không chạy qua chứ, chẳng lẽ không nghe được sao? Hình như là vậy, nhưng anh như vậy là không được, tôi cho anh biết, bên ngoài băng tuyết ngập trời nhiệt độ còn thấp như vậy, còn có tang thi đâu!

Làm sao anh dám đi một mình ở bên ngoài a, trời ạ, nếu không có tôi anh tuyệt đối không bị chết cóng thì bị tang thi làm thịt!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!