Điều tra xem những người xung quanh thuộc phe phái nào là chuyện nhỏ. Chỉ cần tìm một anh bạn chơi thân, chưa đầy ba ngày, tổ tông ba đời của đám người này sẽ bị đào hết lên ngay.
Nhưng chuyện này lại liên quan đến việc tôi ngủ với Thẩm Tu Thần.
Ngộ nhỡ người điều tra chuyện này không cẩn thận làm rò rỉ tin tức, cho dù bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, vì danh dự nhà họ Thẩm, ông Thẩm chắc chắn sẽ xuống tay với tôi, vậy thì to chuyện.
Huống hồ thành phố Liêu Dương không thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Dung, tôi bỗng dưng bị điều đến đây, các thế lực đan xen phức tạp, gây cản trở quá nhiều.
Vì vậy trước hết vẫn phải tạm gác vấn đề ai sẽ là người hưởng lợi khi hai nhà Dung, Thẩm tranh đấu nhau sang một bên, đứng vững gót ở thành phố Liêu Dương mới là chuyện cấp bách trước mắt.
May mà hiện giờ Thẩm Tu Thần và tôi cùng chung mối thù, hôm nay trong cuộc hội thảo tôi đề ra hướng kêu gọi đầu tư, cậu ta không những không ngáng chân, mà còn hào sảng tán thành.
Công tư phân minh, là tài năng hiếm có.
Tôi vui vẻ kiểm tra xong dòng cuối cùng của bảng báo cáo tài vụ, nhấn lưu lại, thời gian trên máy tính dừng lại ở con số 9:15, vẫn kịp ăn bữa tối.
Tôi rút USB ra, nhấc áo vest, đang nghĩ xem nên tìm ai đi ăn một bữa rồi thuận tiện "ngủ" một tối, thì thấy một bàn tay mảnh khảnh gõ lên bàn làm việc.
"Xong việc chưa."
Tôi gật đầu.
Thẩm Tu Thần im lặng hồi lâu, khi tôi tưởng sự khách sáo của ngày hôm này đến đây là chấm hết, cậu ta lại bật ra một câu: "Bên anh thế nào?"
Tôi bây giờ chỉ muốn đi ăn, không muốn nhiều lời với cậu ta: "Mấy lão già đó, ông nào cũng xảo quyệt."
Sau đó lại là sự yên lặng quái dị, chỉ còn tiếng ù ù của thùng máy tính vang vọng trong phòng.
Thẩm Tu Thần nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng không tìm được đề tài nào liền dứt khoát không thèm nói nữa, cứ đứng sững ở đó, ánh mắt nóng bỏng không rời tôi một giây nào.
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi quá rạo rực, giống như một người thợ săn đang rình rập con mồi của mình.
Một người thành công phải đạp lên vạn người, ai cũng vậy. Nhưng tôi cũng là thợ săn, không có hứng thú làm bàn đạp cho cậu ta.
Màn hình máy tình dần dần tối hẳn, toàn bộ phòng làm việc chìm vào bóng tối, chỉ có vài tia sáng vàng của đèn đường xuyên qua tàng cây, hắt xuống mặt đất lốm đốm.
Tôi hết kiên nhẫn dây dưa với cậu ta.
Vậy là tôi châm một điếu thuốc, khoác áo vest lên định đi ra ngoài.
Thẩm Tu Thần kéo tôi lại: "Cùng đi ăn tối đi."
Liêu Dương về đêm còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày, ánh đèn neon pha trộn phản chiếu những màu sắc sặc sỡ lên thành phố, đến ánh trăng cũng trở nên nhạt nhòa, chỉ có thể để mặc ánh sáng nhân tạo tùy ý biến đổi.
Chúng tôi vào một quán ven đường ăn lẩu, cậu ta hiển nhiên là còn xa lạ với loại thức ăn bình dân này, không ngừng dùng nước nóng tráng bát tráng cốc.
Tôi vắt áo khoác lên chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống: "Không quen à?"
"Hơi hơi."
"Thôi, đến Mãn Viên Xuân đặt chỗ thì hơn."
Thẩm Tu Thần phất tay: "Khỏi, cứ ăn cái này đi, hồi nhỏ đến thứ này cũng không đủ tiền ăn."
Về thân thế của Thẩm Tu Thần, hồi ở thủ đô tôi cũng nghe ngóng được một chút.
Mẹ Thẩm Tu Thần là nhân tình của ông Thẩm, khi đó mang thai, sợ bà Thẩm biết sẽ không giữ được đứa trẻ, vì vậy liền lừa gạt giấu giếm, ôm bụng to đến một thành phố nhỏ, nuôi đứa trẻ đến năm mười hai tuổi mới đổ bệnh qua đời.
Trước khi chết, mẹ Thẩm Tu Thần liên lạc với ông Thẩm, khi đó ông Thẩm cũng chưa có con nỗi dõi, nghe nói còn có một đứa con trai như vậy lưu lạc bên ngoài, liền nhận Thẩm Tu Thần về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!