Tại một hồ cá nhỏ nằm giữa rừng hoa, vài nhành cúc phải uốn cong mình bởi nàng bướm khẽ đậu, thi thoảng là tiếng lách xách khi những chú cá nhảy lên khỏi mặt hồ, làm khuấy động không gian tĩnh lặng.
Sát bên là hàng cây xanh um tùm, nó vươn mình trong gió, như bảo vệ cho thế giới nhỏ bé này khỏi sự xô bồ bên ngoài. Ánh nắng len lỏi qua tán lá, tạo thành vô số vệt sáng lung linh trôi nổi trên mặt nước.
Hương thơm nhẹ nhàng của những bông hoa hòa quyện cùng mùi đất ẩm, mang đến cảm giác thanh khiết và dễ chịu. Đây là nơi tâ·m hồn tìm thấy sự bình yên, nơi những suy tư được thả lỏng và tiếng lòng được lắng nghe.
Giữa khung cảnh tuyệt vời này, cái đẹp không chỉ đến từ thiên nhiên mà còn từ cảm xúc, mang đến sự bình yên cho những ai đứng tại nơi đây.
Hồ cá kia không chỉ là một phần của rừng hoa, mà còn là một góc nhỏ an yên trong cuộc sống, nơi mỗi người đều có thể tìm thấy ch·út hạnh phúc giản dị cho riêng mình.
"Bống bống bang bang lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người".
Âm thanh của một thiếu nữ như tiếng chuông ngân hòa mình trong gió. Bóng của thiếu nữ đổ dài trên mặt hồ tựa như một tuyệt tác, mỹ lệ mà thanh tao. Một đàn cá như nghe được câu thần chú, chúng thi nhau ngoi lên mặt nước, há to miệng chờ đợi một bữa ăn đầy mỹ vị.
Đằng xa, Vô Ngân ngây ngốc lặng nhìn bóng hình ấy, cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Hắn không dám lên tiếng, chỉ muốn chắt chiu những gì đang tồn tại trong mắt mình, hắn sợ… sợ sau này sẽ không còn được ngắm nhìn hình bóng xinh đẹp ấy nữa.
Hiện tại, hắn chỉ muốn nhìn lâu hơn một ch·út mà thôi.
"Vô Ngân đại nhân nay sao lại có nhã hứng đến thăm bổn c·ông chúa vậy?"
Bỗng nhiên, giọng thiếu nữ lạnh lùng vang lên, phá tan đi bản hòa tấu được tạo bởi bức tranh thiên nhiên xinh đẹp. Nàng chính là Thất c·ông chúa… Ngô Nguyệt Nhan, người mà Vô Ngân muốn tìm.
Như lảng tránh câu hỏi của Thất c·ông chúa, Vô Ngân chỉ tấm tắc khen.
"Ba năm không gặp, Nguyệt Nhan c·ông chúa không làm người trần mắt th·ịt như ta thất vọng, cái danh đệ nhất mỹ nữ Mộc Long đế quốc, quả thực không lừa người a".
"Còn ngươi thì làm ta thất vọng lắm, là bậc nam nhi anh tuấn trong mắt bao thiếu nữ, giờ nhìn lại mà xem, như con heo, ốm đến nỗi ta còn không nhìn thấy cái tai của ngươi nữa mà".
Thất c·ông chúa lạnh lùng châ·m chọc.
Vô Ngân vô thức sờ lấy cái tai mình, lại thấy có gì đó sai sai, hắn bèn rụt tay lại mà vân vê chóp mũi của mình. Hắn cười khổ, thầm nghĩ.
"Giận rồi! Giận rồi! Nói chuyện kiểu này chẳng mấy chốc thành người dưng nước lã mất".
Nghĩ rồi, hắn hắng giọng, mặt dày chuyển sang chủ đề khác.
"E hèm! Tại hạ cước bộ đường xa đến đây, miệng có hơi khát, thiết nghĩ Thất c·ông chúa có trà chứ nhĩ?".
"Ngươi… ngươi còn biết uống trà?"
Thất c·ông chúa làm bộ giật mình hỏi.
Vô Ngân cảm thấy ê răng, quả thật, ba năm qua hắn làm gì uống trà, đến rượu hắn còn uống thay nước được mà. Hắn định nói gì đó, chợt một tia minh ngộ sà vào tâ·m trí.
"Biết ta không uống trà, nàng theo dõi ta? Vậy là còn quan tâ·m".
Vô Ngân như thấy được hy vọng, bắt đầu sắp xếp từ ngữ, giờ này hắn như thỏ con trước nanh vuốt của cọp cái, chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị đá đít khỏi nơi này.
Hắn thảo mai vừa cười vừa nói.
"Ha ha! Biết chứ! Biết chứ! Người đẹp, cảnh đẹp thì chỉ có trà mới giúp con người ta dễ đi vào câu chuyện".
Không có trà!.
Câu trả lời của Thất c·ông chúa khiến tiếng cười đang râ·m ran trong họng Vô Ngân vội tắt ngấm. Thấy bộ dạng như heo bị thiến của Vô Ngân cảm thấy mà hả dạ, Thất c·ông chúa tiếp lời.
"Nhưng mà có nước cây Chó đẻ, ngươi uống không?"
"Ngươi! Ngươi cố ý chửi xéo ta đúng không". Vô Ngân tính hậm hực đáp trả, nhưng lại nuốt ý nghĩ đó xuống bụng. Hắn mặt dày trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!