"Khụ khụ khụ! … Khụ khụ khụ!"
Vô Ngân không ngừng ho khan, vừa thoát khỏi ảo cảnh, đầu hắn đau như búa bổ, cái cảm giác tê tâ·m phế liệt lũ lượt kéo đến. Thế rồi, hắn mở mắt ra, nhưng nào nhìn thấy được gì, mọi thứ xung quanh xoay như chong chóng, cái giá phải trả để quy hồi quá khứ là một chuỗi tác dụng phụ đang dằn xé hắn.
Vội nhắm mắt lại, hắn muốn để đầu óc mình được thanh tỉnh hơn.
"A! Hắn tỉnh rồi, không phải mời Y sư nữa đâu!"
Bỗng nhiên, có tiếng mở cửa, bên tai Vô Ngân là giọng nói của ai đó có vẻ quen quen, sau đó là tiếng bước chân dồn dập mỗi lúc một gần.
Vô Ngân lần này cố gắng mở mắt ra một lần nữa, cảnh v·ật dần rõ nét hơn trong mắt hắn. Đột nhiên, hắn giật bắn mình, chẳng phải lúc trước hắn còn ngồi giấu mình trong chiếc chum lớn hay sao? Nhưng cảm giác êm ái truyền lại từ tấm lưng to lớn, hắn liền biết mình đang nằm trên giường.
Một cảm giác bất an ập đến, liền bủa vây lấy hắn.
"Không xong! Việc ta lén điều tr. a sự việc năm xưa, có khi nào bị lộ rồi không?"
Nhưng rất may, nghe được câu nói tiếp theo, sự bất an trong lòng phần nào được gỡ bỏ.
"Phó đoàn trưởng! Ngài bị làm sao vậy? Ngài nghiện rượu là đủ rồi, sao lại dính đến Diệp Shisha nữa?".
Người lên tiếng với giọng điệu cáu gắt là Liễu Tam. Chưa để Vô Ngân kịp định thần, hắn lại nói.
"Ngài có biết thứ ngài h·út không phải là nguyên bản ban đầu của Diệp Shisha không? Mấy cái loại hàng mô phỏng này, h·út vào là ch. ết người đấy".
Nghe vậy, Vô Ngân cười lạnh trong lòng.
"Mẹ kiếp, hóa ra là sợ ta ch. ết trước thời điểm cần phải ch. ết, hẳn lúc ấy nhiệm vụ của các ngươi sẽ thất bại. Chẳng phải là sợ tên Lý Chiến kia xử đẹp hay sao?".
Nhưng rồi, hắn không khỏi giật mình, bởi Liễu Tam quả thực tinh mắt, nhìn đống tàn thuốc thôi mà cũng đoán ra được đây không phải là Diệp Shisha chính phẩm. Cũng may là hắn chỉ liên tưởng đến mấy loại hàng nhái bán ở ngoài chợ đen mà thôi.
"Được rồi! Được rồi! Liễu đại ca, ngài ấy cũng bình yên vô sự rồi mà".
Đứng bên cạnh, Qua Long lên tiếng can ngăn. Nói rồi, hắn cầm ly nước đưa cho Vô Ngân.
"Ngài mau uống nước đi, ngài may lắm đấy, hôm nay đợi mãi mà không thấy bóng dáng ngài sang rủ đi nh·ậu, bọn ta liền lấy làm lạ, sợ ngài gặp chuyện không may nên mới chạy sang kiểm tra… à không! Là chạy sang kiếm ngài. Quả thực, ngài làm bọn ta một phen hết hồn hết vía".
Chẳng quan tâ·m Qua Long luyên thuyên, Vô Ngân một hơi uống cạn ly nước trên tay. Hắn day day cái trán, miệng tỏ vẻ ăn năn.
"Xin lỗi các ngươi, là do hơi buồn chán nên muốn thử cảm giác mới thôi, ai ngờ suýt sốc thuốc mà ch. ết".
Nghe vậy, Liễu Tam chỉ hừ nhẹ, nhưng nhìn kỹ, đôi mắt hắn tỏ ra sự chán ghét. Chỉ có Qua Long thì cười cười, định tiếp tục an ủi Vô Ngân.
Bỗng nhiên, có â·m thanh kỳ lạ phát ra, chặn lại lời Qua Long muốn nói.
Ột… ột… ột.
Là tiếng phát ra từ bụng Vô Ngân. Cơn nghiện Trúc Mỹ Nhân lại cồn cào trong người hắn.
"Ha ha ha, Phó đoàn chủ ngươi đói rồi phải không, để ta đi mua gì đó cho ngài lót dạ, ăn xong, ngủ một giấc, đảm bảo sẽ khỏe lại thôi".
Qua Long nhanh miệng mở lời.
Nhưng câu trả lời tiếp theo khiến cả hắn và Liễu Tam như muốn gục ngã.
"Ha ha, xấu hổ quá, bụng ta kêu vậy không phải đói canh, đói cơm mà là"đói rượu
". Đi! Để chuộc lại cái lỗi lầm này, tối hôm nay ta quyết định mời hai người đi uống".
Dứt lời, Vô Ngân lồm cồm rời khỏi giường, bởi tác dụng phụ của thuốc mà thân thể úc núc của hắn có hơi loạng choạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!