Sau một hồi đè ép nhau bằng uy áp của Linh thụ, hai cường giả Hóa Hình bắt đầu thi triển sát chiêu của mình.
Lý Chiến dùng tay kết một thủ ấn kỳ lạ, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, sau đó hắn đưa phải hướng thẳng lên trời, năm ngón tay bắt đầu xòe ra.
Dường như, bàn tay phải của hắn lúc này phải gánh chịu một áp lực gì đó vô cùng lớn, thoáng chốc nó đã run lên bần bật, hóa ra đây là lý do tại sao tay trái của hắn phải nắm chặt cánh tay còn lại.
Bỗng nhiên, cảnh tượng kỳ dị xảy ra, Ngũ Diện Linh Thụ sau lưng Lý Chiến bắt đầu rung lắc dữ dội, nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy nó đang bị lay động y hệt như bàn tay của hắn.
Năm ngón tay đang run của hắn chợt chập lại với nhau, từ xa, nhìn hắn như đang giả bộ làm một cái đầu chim bằng tay, có lẽ, nếu hắn làm động tác này ở tửu lâu thì chắc chắn sẽ tạo nên những tiếng cười giòn giã.
Nhưng đừng quên, đây là chiến trường, mỗi giây trôi qua đều có người ch. ết, nào có ai dám cười.
Sau động tác ấy, những ngón tay trên Ngũ Diện Linh Thụ như bị điều khiển mà bắt đầu chập lại, năm mặt kính vừa chạm vào nhau, một đợt uy áp bằng mộc lực bị tản ra như một làn sóng, nó mạnh đến nỗi, quân lính của hai bên đang giao tranh gần đó đều phải thổ ra một ngụm tinh huyết.
Ng·ay sau đó, tại điểm tiếp xúc giữa năm mặt gương, một quả cầu tròn xoe được hình thành bởi bốn màu vàng, đỏ, tím, nâu, từng mảng màu cùng nhau di chuyển theo hình xoắn ốc mà hướng về trung tâ·m quả cầu. Có vẻ như Lý Chiến muốn hòa trộn bốn Mộc hồn lại với nhau trở thành một thể.
Thoáng chốc, khí thế từ quả cầu tỏa ra khiến không khí trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Tử Long Đằng lúc này cũng không rảnh mà đứng nhìn Lý Chiến, hắn xòe bàn tay, hàng vạn xúc tu màu tím từ đó mà chui ra. Các xúc tu không ngừng đan lại với nhau, ban đầu chúng nó tạo thành khung sườn của một cái rọ thật lớn, giữa chúng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng lớn nhỏ không đồng đều.
Nhưng như vậy là chưa đủ, các xúc tu cứ như là vô hạn từ trong bàn tay hắn xông ra, chúng nó bắt đầu bổ khuyết cho những lỗ hổng kia.
Lúc này, Tử Long Đằng giống như một nghệ nhân thủ c·ông mỹ nghệ trong nhân gian hơn là một Chủ soái uy phong. Chẳng mấy chốc, người ta có thể nhận ra tác phẩm của Tử Long Đằng là gì rồi, nó giống hệt như cái đầu nấm hình chuông trên Kim Cang Cổ Thụ, từ hình dáng cho đến các hoa văn kỳ lạ trên bề mặt, chỉ khác là cái chuông mà Tử Long Đằng tự tay đan ra nó có kích thước gấp nhiều lần so với huyễn ảnh Kim Cang Cổ Thụ.
Không tạo ra thanh thế áp bách như Lý Chiến, chiếc chuông khổng lồ của Tử Long Đằng nó lại â·m u đến đáng sợ, màu tím của tử đằng giờ này đã chuyển thành màu đồng cũ kỹ.
Nhưng thứ làm người ta sợ hãi không nằm ở bên ngoài mà chính là bên trong chiếc chuông, bởi trong đó chờ đợi ngươi chính là hàng triệu xúc tu bằng tử đằng sắc nhọn đang không ngừng ngoe nguẩy.
Tử Long Đằng đan chuông xong, bàn tay kết nối với chiếc chuông được hắn nhấc lên trời, chiếc chuông khổng lồ không ngừng ngân lên từng tiếng u u ghê rợn, chỉ cần hắn chụp xuống, bắt nhốt được Lý Chiến vào bên trong, ắt tên kia sẽ rơi vào tử cục.
Nói thì dông dài, nhưng thực tế hai vị cường giả chỉ mất vài hơi thở đã hoàn thành sát chiêu. Xa xa, hai cặp mắt trừng nhau như tóe lửa, thứ bọn họ chờ đợi chính là một cơ h·ội, chỉ cần lộ ra một sơ hở nhỏ sẽ có người phải ch. ết.
Không phải đợi lâu, bàn chân phải của Tử Long Đằng chợt biến đổi, từng sợi tử đằng tách ra, sau đó bện thành một chiếc lò xo, Mộc hồn Kim Cang Cổ Thụ tuôn trào mộc lực, khiến cái lò xo đang ở trạng thái dẻo dai trở nên cứng cáp.
Đột nhiên, hắn cúi thấp người, lò xò dưới chân được nén lại đến cực độ.
Uỳnh.
Thân hình Tử Long Đằng bắn nhanh về phía trước, mô đất dưới chân vì bước lấy đà của hắn mà nổ ra một cái lỗ lớn.
Âm thanh còn chưa lặng xuống mà thân hình hắn đã tiếp cận Lý Chiến, bọn hắn giờ này chỉ cách nhau có năm mét, cự ly này vừa đủ để hắn chụp ch. ết địch thủ của mình.
Ánh nắng mặt trời trước mặt Lý Chiến giờ đây đã bị che khuất bởi chiếc chuông khổng lồ trên cao. Nhanh như thiểm điện, hắn bắt đầu xuất lực, tay hắn hướng chuông đồng, phía sau, Ngũ Diện Linh Thụ hành động y hệt hắn, quả cầu đã được nén lại bởi bốn loại mộc lực từ trước nhanh chóng bắn thẳng về phía chuông đồng, hắn muốn dùng chiêu phá chiêu.
Bùm … Ông …. Oang
Tiếng nổ va chạm của hai đại sát chiêu như muốn xé rách màng nhĩ, không ít người xung quanh chảy cả máu tai . Dư chấn tạo ra như muốn san bằng một khoảng đất, từ cát đá cho đến cỏ cây, mọi thứ xung quanh đều bị dọn sạch.
Bang… hự!.
Ngỡ như lực lượng của hai sát chiêu sẽ cân bằng triệt tiêu lẫn nhau. Ấy vậy mà uy lực của chiếc chuông vẫn không dừng lại, một mép chuông nện thẳng vào lồng ngực Lý Chiến, đ·ánh bay hắn ra ngoài hơn mười mét, miệng ói ra một ngụm máu lớn, xương sườn bị gãy làm mấy đoạn.
Rất may cho Lý Chiến, sát chiêu hình cầu của hắn đã làm thay đổi quỷ đạo của chiếc chuông, nhưng chỉ đủ để làm nó lệch đi, chỉ một ch·út nữa thôi là hắn bị nhốt vào, những xúc tu ở trong chuông đồng mới thực sự khiến hắn đau đầu.
Nhưng độ cứng của chiếc chuông kia không phải nói chơi, chỉ nện trúng một lần thôi đã khiến hắn trọng thương.
"Ha ha ha! Lý Chiến, ngươi đúng chỉ giỏi bày ra thanh thế, gom một đống Mộc hồn về chỉ tạo ra từng ấy uy lực thôi sao? Đúng là không chịu nổi một kích".
Tử Long Đằng khoái chí cười sau khi nhìn thấy kết quả, tuy không nhốt được Lý Chiến vào bên trong, nhưng khi thấy tên kia h·ộc máu mà trọng thương thì hắn đã rất thỏa mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!