Chương 48: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh

Tam hoàng tử nhìn lại Thất c·ông chúa một lần nữa, nhan sắc nàng đã tiều tụy đi rất nhiều, duy chỉ có đôi mắt của nàng là không thay đổi, nó thật cô đơn, nhưng cũng thật kiên cường.

Tam hoàng tử là người nhìn Thất c·ông chúa lớn lên, tính cách của nàng, hắn hẳn là người rõ nhất. Trong kí ức của hắn, nàng vốn không phải là một người quật cường đến như vậy.

Ngày Thất c·ông chúa cất tiếng khóc chào đ·ời, cả Mộc Long đế quốc tưởng chừng được hân hoan trong đại hỷ sự, người người giăng đèn kết hoa, nhà nhà treo vải hồng trước ngõ.

Nhưng rồi, hỷ sự đâu không thấy, kinh đô Lai Châu chìm trong cảnh tang tóc, mẹ nàng

- Hoàng h·ậu Ngô Nguyệt Nhu đột ngột qua đ·ời.

Cũng chính từ ấy, Đế Vương

- Ngô Thiên Tuấn không còn cười nữa, lúc Nguyệt Nhan còn đỏ hỏn, hắn còn thường bế nàng trong tay, hắn yêu thương nàng hết mực. Nhưng khi Nguyệt Nhan càng lớn, nàng càng giống mẹ, mỗi lần hắn gặp nàng là một lần nhớ đến Hoàng h·ậu đã khuất.

Cho đến khi, nàng lên bảy tuổi, số lần hắn gặp nàng trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc ấy, nàng khóc rất nhiều, t·ình thân đối với nàng vốn đã thiếu thốn, nay lại trở thành một thứ vô cùng xa xỉ.

Ngược với phụ vương và những người thân khác, Tam hoàng tử lúc ấy lại là người gần gũi với Nguyệt Nhan nhất, hắn lúc ấy đã là mười bốn tuổi. Hắn không khác gì người thân duy nhất của nàng. Hắn thường xuyên đến chơi, thỉnh thoảng dấu vài cái bánh bò, bánh tiêu trong người để mà dỗ dành khi nàng khóc.

Nhưng rồi, vài năm sau hắn cũng dần rời xa nàng, bởi hắn đã đến tuổi làm quen với sự quyến rũ của quyền lực, cũng giống như đại ca và nhị ca, hắn lao vào cuộc chơi chính trị, đến nỗi, hắn quên mất nàng.

Năm Nguyệt Nhan lên mười, ấy là lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện. Nàng tò mò về ý nghĩa của cuộc đ·ời. Tại sao mình được sinh ra? Tại sao mình là Thất c·ông chúa? Tại sao mình không có mẹ?

Tại sao cha không muốn chơi với mình? … Nhưng chẳng ai giải đáp cho nàng cả, xung quanh chỉ là đám nô bộc cung cung kính kính, nàng chợt nhận ra, mình quá cô đơn.

Đến một ngày nọ, trong lúc ẩn mình phía sau một hòn lăng bộ ở hoa viên để mà đọc sách, Nguyệt Nhan trót nghe được một cuộc trò chuyện của đám gia nô trong phủ.

"Trần thúc thúc! Từ hôm nay con sẽ được hầu hạ cho Thất c·ông chúa thật sao".

Một cô bé khoảng chín mười tuổi, thánh thót nói với một ông lão.

"Đúng rồi Dương Nhi, từ nay nhiệm vụ của con là chăm sóc cho nàng, không được để nàng buồn nghe chưa?".

Ông lão họ Trần hiền từ trả lời cô gái nhỏ trước mặt.

"Dạ vâng! Trần thúc thúc".

Dương Nhi nhu thuận trả lời, cô bé vui mừng mà chạy nhảy trong vườn hoa.

"Trần Minh! Đứa nhỏ này là ngươi sắp xếp hầu hạ Thất c·ông chúa sao?".

Giọng một người phụ nữ lớn tuổi, ấm áp vang lên từ phía sau ông lão họ Trần. Ông quay người lại, lập tức nhận ra đó là ai, ông thấp giọng nói.

"Vương Lan, bà lại lén qua thăm Thất c·ông chúa sao. Ngươi thấy rồi đấy, nàng số khổ, mới sinh ra thì mẹ đã tự sát, cha thì ruồng bỏ nàng, giờ chỉ có những ông lão, bà lão như chúng ta bầu bạn với nàng mà thôi.

Ta nghĩ nàng cần một người bạn đồng trang lứa, vừa hay, một hạ nhân trong phủ có cô con gái xấp xỉ tuổi nàng, ta bố trí ở lại bên cạnh nàng để bầu bạn. Ít ra ta làm vậy, sẽ giúp nàng vui hơn".

Nguyệt Nhan trốn đằng sau hòn lăng bộ nghe thấy tất cả, rốt cuộc cũng có ai đó chịu nói về mẹ của mình. Nhưng đau đớn thay, thứ đầu tiên nàng nghe được về mẹ, lại là ch. ết vì tự sát.

Từ ngày ấy trở đi, không khi nào Nguyệt Nhan không ngừng tìm hiểu về mẹ của mình. Vương Lan và Trần Minh hóa ra là hai người hầu cũ của Hoàng h·ậu, khi nàng ch. ết, Trần Minh được đưa về Phủ c·ông chúa làm quản gia, còn Vương Lan thì phải làm người hầu cho một vị đại quan khác.

Nhưng bí mật này dù nàng gặng hỏi như thế nào, hai người kia đều giữ im lặng, bí mật này chỉ có hai người họ và Đế vương biết, nếu nói ra, không chỉ họ, cửu tộc của họ sẽ toàn thây sao.

Thế rồi nàng không hỏi về Hoàng h·ậu nữa, nàng hỏi họ

"tại sao cha nàng lại ghét bỏ nàng, mỗi lần đến chỉ nhìn nàng một thoáng rồi bỏ đi".

Trần Minh chỉ biết ậm ừ cho qua, Vương Lan vì quá thương tâ·m, ôm lấy nàng vào lòng, bà vừa nói vừa khóc:

"Chỉ vì Nguyệt Nhan là nữ nhi nên ông ta mới đối xử với nàng như vậy".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!