Chương 47: Không còn là người họ Ngô nữa

"Độp… lách tách… lách tách".

Một cành cây khô bị vứt vào đống lửa trước mặt, bóng lửa dập dìu nhảy múa, từng đốm hoa lửa thi nhau nổ lốp đốp.

Trên lớp than hồng, từng làn khói nghi ng·út lượn lờ bay, quyện theo đó là một mùi thơm quyến rũ.

Rột… rột….

Ba con thỏ vàng ươm đang chậm rãi quay tròn, chúng được xiên ng·ay ngắn bằng một que củi thon dài. Từng giọt mỡ béo ngậy trượt trên lớp da giòn rụm, thỉnh thoảng có vài giọt nhỏ xuống lớp than hồng bên dưới, phát ra từng tiếng xèo xèo vui nh·ộn.

Dưới ánh lửa bập bùng, có bốn bóng người quây tròn bên đống lửa. Xa xa, lấp ló sau những tán lá rậm rạp là hàng trăm ánh mắt thèm khát, dưới màn đêm, đôi mắt của chúng biến thành những đốm sáng, lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng yêu dị.

Ột… ột….

Tam hoàng tử sắc mặt đại biến, tay hắn ôm chặt lấy cái bụng của mình, mùi thơm lừng phả ra từ ba con thỏ trước mặt, phản ứng tự nhiên của cơ thể đang không ngừng kêu gọi hắn.

"Đói bụng thôi mà, ngươi làm gì mà như lâ·m vào đại địch vậy?".

Qua Long vẻ mặt khinh bỉ nói, tay phải hắn đang xoay đều cái xiên th·ịt, tay trái cầm một que củi nhỏ, hắn liên tục gõ vụn những viên than lớn rồi trãi đều ra xung quanh.

Tam hoàng tử xấu hổ, dưới ánh lửa lập lòe, hắn không dấu được sắc mặt có phần đỏ lên của mình. Khác với những kẻ phàm phu tục tử như Qua Long, một kẻ phải sống trong quy tắc lễ nghĩa như hắn, thứ â·m thanh thô thiển kia chẳng khác gì là một sự chế giễu chính mình.

Nhưng rất nhanh, hắn đã thích ứng được, chẳng quan tâ·m đến lời châ·m chọc của Qua Long, hắn mặt dày hỏi lại.

"Qua Long huynh đệ, gần chín chưa?".

Tam hoàng tử quả không phải là kẻ tầm thường, luận địa vị, hắn có thể hô phong hoán vũ tại Mộc Long Đế Quốc, nhưng hắn biết mình đang ở hoàn cảnh nào, co được giản được mới là trang hán tử, hắn lại xem mình ngang hàng với cả Qua Long, hơn nữa còn có ch·út trịnh trọng.

"Ngươi có biết đếm không? Một, hai, ba, lúc nhỏ ngươi không đi học à?".

Qua Long không trả lời, giọng hắn đay nghiến hỏi lại. Lúc nói, hắn còn chỉ tay đếm lại từng con thỏ trước mặt. Ý của hắn đã quá rõ ràng, ở đây có bốn người mà chỉ có ba con thỏ, muốn ăn thì lăn vào bếp.

Tam hoàng tử thừa biết Qua Long ám chỉ điều gì, hắn chỉ biết cười khổ, nếu là lúc trước, hắn đã nổi giận lôi đình mà tru di cửu tộc nhà Qua Long rồi. Nhưng sau khi bị trọng thương, hắn chỉ có thể phụ thuộc vào kẻ khác, vì mạng sống, hắn có thể nhịn được.

Hơn nữa, hắn nhịn được cũng bởi có nguyên do, trước mặt hắn còn có Thất c·ông chúa

- đứa em gái mà hắn từng yêu quý.

Vô Ngân đang hớp một ngụm Trúc Mỹ Nhân trong miệng, chứng kiến cái cảnh Qua Long bắt nạt Tam hoàng tử, hắn không khỏi nhíu mày. Giờ hắn mới phát hiện ra, Qua Long không chỉ trung kiên, mà còn thù dai nữa.

Hắn hời hợt nói.

"Ngươi cho hắn một con đi".

"Ơ, hắn ăn thì ta nhịn à?".

Tuy Qua Long chấp vấn mà hỏi lại, nhưng cũng rất phối hợp, hắn lấy ra một con thỏ rồi ném về Tam hoàng tử.

Vô Ngân gật đầu hài lòng với hành động của Qua Long, hắn lại nói.

"Ngươi ăn một con đi, ta và Nguyệt Nhan ăn con còn lại".

Qua Long kinh ngạc nhìn về phía Vô Ngân, ngày thường tên kia có khách khí như vậy đâu. Không lẽ muốn ghi điểm trước anh rễ hắn hay sao.

Đừng quên, nguyên nhân lúc chiều bọn họ phải sống ch. ết với Lý Chiến, một phần chính là Tam hoàng tử gây ra, Vô Ngân không thể là một người chóng quên như vậy được. Hắn cảm giác khó hiểu mà nhìn thẳng về Vô Ngân.

Nhìn thấy ánh mắt soi mói của Qua Long, Vô Ngân liền biết tên này đang chấp vấn hắn, vì thế hắn chỉ giả lơ mà nói.

"Nguyệt Nhan đang mệt, nên sẽ ăn rất ít. Ta cảm thấy mình có hơi mập, ta… ta muốn giảm cân".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!