Chương 46: Ngoài kia thế giới yêu nhau kiểu gì?

"Vô ngân! Dừng lại đi… hắn ch. ết rồi!".

Giọng nói vô cùng ôn nhu khiến Vô Ngân bừng tỉnh. Với hắn, nó như tia sáng mặt trời, mở đường dẫn lối đưa hắn thoát khỏi mê cung chỉ đầy huyết vụ.

"Nguyệt… Nguyệt Nhan! Nàng tỉnh rồi!".

Vô Ngân khô khốc thốt lên thành lời, bờ môi hắn lúc này cũng đã tái đi, máu trên ngực hắn vẫn đang còn chảy. Nhưng hắn nào để ý đến, nghe được thứ â·m thanh quen thuộc kia, trái tim hắn không khỏi rộn ràng.

Ưm…!.

Thất c·ông chúa chỉ ừ nhẹ, nàng không phải không muốn nói gì, mà là khi ôm lấy tấm lưng kia, lòng nàng ấm áp đến lạ thường, nàng không thấy lạnh nữa, tự đáy lòng, nàng trân quý cái cảm giác này vô cùng, đến nỗi… nàng không dám buông nó ra.

Vô Ngân như hiểu được tiếng lòng Thất c·ông chúa, hắn để mặc cho nàng ôm, hắn thầm hận cái thân hình của mình sao quá mập, khiến cho vòng tay cô gái mình yêu đã rất cố gắng ôm chặt vào nhưng không xuể.

Hình ảnh một cô gái và một chàng trai ôm nhau giữa chốn rừng hoang vu lạnh lẽo, nó chẳng khác gì như một ngọn nến lung linh trong màn đêm u tối cả, đẹp đẽ vô cùng. Nhưng trong mắt kẻ khác, nó lại là một cảnh tượng có phần kh·iếp đảm.

Qua Long thập thò sau những tán cây mà bước tới, nhìn đôi nam nữ t·ình tứ ôm nhau trong một tư thế kì lạ, hơn nữa, cả hai là đang đè lên một cái xác ch. ết mà ôm nhau.

Khung cảnh hết sức tà dị, khiến cho hắn không khỏi hoài nghi nhân sinh.

"Mẹ kiếp! Ngoài kia thế giới yêu nhau kiểu gì vậy?".

Qua Long vừa mới tỉnh lại, điều đầu tiên là hắn vội chạy đi tìm Vô Ngân, dáo dác truy tung theo cảm giác của Mộc hồn, hắn không ngừng thầm trách bản thân quá yếu đuối, chỉ nhận một kích mà đã đem mình bất tỉnh, hắn không biết mình đã hôn mê trong bao lâu, nhưng trên đường, hắn luôn ước Vô Ngân có thể chống cự cho đến khi hắn kịp đến để cứu viện, dù cho lời nguyện cầu ấy hết sức viển vông, bởi trong tiềm thức của hắn, Lý Chiến luôn là vô địch trong cùng cảnh giới.

Tiếng bước chân của Qua Long ngày một gần, nó vô t·ình cắt ngang mạch cảm xúc của Vô Ngân và Thất c·ông chúa.

Vô Ngân giờ mới ý thức được gì, hắn nhẹ nhàng quay lại, ôm lấy Thất c·ông chúa vào lòng. Tuy Thất c·ông chúa đã tỉnh lại, nhưng hắn biết lúc này nàng rất yếu, cần được tịnh dưỡng nghỉ ngơi.

Thất c·ông chúa được Vô Ngân chủ động ôm lấy, nàng nhu thuận tựa nhẹ đầu vào một bên ngực hắn, mỗi hơi thở nàng rất ngắn, quả thực nàng không còn một ch·út sức lực, đến thở còn khó khăn.

"Ngươi… Ngươi giết được hắn".

Qua Long kinh ngạc mà thốt lên. Hắn đi đến gần thì mới biết cái xác này đích thị là ai, tuy phần đầu đã nát nhừ, nhưng bộ chiến giáp trên người chẳng phải là của Lý Chiến hay sao.

Kinh ngạc, vui mừng, tò mò, lúc này đây, cảm xúc của Qua Long thập phần hỗn loạn.

Vô Ngân không trả lời Qua Long, hắn liếc nhìn Thất c·ông chúa trong ngực đã th·iếp đi vì mệt, nàng đang đè lên vết thương của hắn, tuy rằng rất đau, nhưng chừng ấy sao bì được những gì nàng đã hy sinh vì hắn chứ, mặc kệ cơn đau, hắn không muốn phá đi giấc ngủ của nàng.

Nàng… nàng là?.

Qua Long tò mò mà nhẹ giọng hỏi, nhưng khi thấy Vô Ngân đột nhiên trừng mắt, hắn liền rụt lại.

Qua Long như ý thức được gì đó, nhìn người con gái trong lòng Vô Ngân, hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng trong trí nhớ, người kia rất trẻ và đẹp.

"Tóc bạc, da nhăn, nhưng vẫn tồn tại một nét kiều diễm đến khó tả", hắn thầm đ·ánh giá.

"Là ngươi đặt ấn ký Mộc hồn cho nàng đến đây sao?".

Đột nhiên, Vô Ngân giọng điệu trách móc hỏi.

Nghe Vô Ngân hỏi vậy, Qua Long chợt ngộ ra điều gì, lòng hắn liền có đáp án,

"quả thật nàng là Thất c·ông chúa, sao nàng lại ra nông nỗi này?". Hắn hiểu tại sao Vô Ngân lại trừng mắt với mình, nhan sắc của một vị tuyệt sắc giai nhân bỗng nhiên biến mất, người ta lại đang nằm ở đây, không nên quá tò mò vấn đề nhạy cảm như vậy.

Qua Long nghe ra giọng điệu trách móc của Vô Ngân, lúc này hắn chỉ đành nói thật.

"Là nàng nói ta phải giữ bí mật, không được cho ngươi biết. Trước cái đêm ngươi đi, nàng bắt ta phải thi triển Mộc hồn Truy Tung Linh Thụ lên cả người ngươi và nàng".

Vô Ngân biết Qua Long thi triển Mộc hồn đ·ánh dấu lên người hắn, đó là lý do hắn bị Qua Long tìm thấy tại bìa rừng Cúc Phương sâ·m lâ·m. Hắn không ngờ, đó lại là lệnh của Thất c·ông chúa, nhưng càng không ngờ tới, nàng còn muốn nắm bắt hành tung của hắn để mà đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!