Ầm… ầm… ầm….
Thân hình Vô Ngân và Lý Chiến tách ra, lúc này bọn hắn như hai con Dị thú khát máu, hung ác đến cùng cực.
Niệm Thần Côn trong tay Vô Ngân rung lên từng hồi, dư chấn của vụ nổ khiến cả cánh tay của hắn trở nên tê dại. Thù Lù Linh Thụ tuy xếp hạng không cao không thấp, nhưng với đặc tính cực kỳ khó chịu của nó, quả thật rất thích hợp để giao tranh, đặc biệt là khi rơi vào tay một kẻ có phong cách chiến đấu cực kỳ biến hóa như Lý Chiến.
Bảo sao hắn ta không từ thủ đoạn, c·ướp đoạt đi Thù Lù Linh Thụ từ tay thuộc hạ của mình.
Phía bên kia, Lý Chiến thì có ch·út thong thả hơn, chênh lệch về cảnh giới giúp hắn có phần chiếm thế thượng phong.
Sau ba lần phải nhận thiệt thòi từ Niệm Thần Côn, quá tam ba bận, nếu những lần trước bị ăn đòn bởi sự quỷ dị của Niệm Thần Côn thì không thể nào trách hắn quá bất cẩn được, ai mà ngờ được một khúc cây trông rất tầm thường lại gây khó dễ cho hắn đến như vậy.
Nhưng nếu để phải để Niệm Thần Côn đ·ánh lên người mình một lần nữa, thì cái chức Đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn chỉ là hư danh mà thôi. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn đã ăn sâu vào xương tủy, đ·ánh với những kẻ khó chơi như Mộc Nhân Giả hắn còn ứng biến được, huống hồ chỉ là khúc cây có phần xấu xí kia.
Vô Ngân lúc này như hổ rình mồi, con mắt hắn trở nên sắc bén đến đáng sợ, khi đ·ánh với Dị thú, khí thế của hắn còn không ngưng trọng đến như vậy. Một lần nữa, Niệm Thần Côn hóa dài, hắn mạnh mẽ đ·ánh tới Lý Chiến.
V·út… v··út.
Bóng c·ôn xé gió mà đi, hướng về đầu của Lý Chiến, mộc lực như hòa quyện cùng sát ý, khí thế lăng lệ vô cùng.
Chát… uỳnh.
Một lần nữa Niệm Thần Côn chạm phải thanh trọng kiếm mà bật ra ngoài, Lý Chiến lão luyện vô cùng, nếu là trước đó, hắn chỉ nén mộc lực của Thù Lù Linh Thụ lại, đợi khi nào đ·ánh trúng người, nó mới phát nổ nhằm tăng sát thương lên người địch thủ, nhưng vì vậy mới để cho Niệm Thần Côn bám chặt lấy binh khí của mình, tạo sơ hở cho Vô Ngân tiến đ·ánh.
Vậy nên giờ đây, cứ hễ Niệm Thần Côn đ·ánh tới, binh khí trong tay hắn sẽ lập tức chặn lại và phát nổ ng·ay từ lần đầu va chạm, phá đi thế c·ông của Vô Ngân, tuy không làm được gì Vô Ngân, nhưng hắn thừa biết lợi thế mình nằm ở đâu, Phục Sinh Linh Thụ đang không ngừng phục hồi mộc lực cho hắn, luận về xa luân chiến, hắn sẽ ăn đứt Vô Ngân, chưa kể, tên kia trên người vẫn còn thương tích.
Vô Ngân tỏ ra bất lực khi Lý Chiến chọn lối đ·ánh cục xúc đến như vậy, khiến tâ·m t·ình hắn vốn đã khó chịu, nay còn khó chịu hơn.
Nhưng hắn biết t·ình hình hiện tại đã là quá tốt cho hắn rồi, có mộc lực gia trì cơ thể, hắn hoàn toàn lấy cứng chọi cứng với Lý Chiến, đừng quên trước đó hắn bị Lý Chiến chơi đùa như mèo vờn chuột, hắn chỉ biết chạy và chạy, làm gì có sức mà chính diện đối kháng như lúc này.
Nếu đã có năng lực để đ·ánh một trận rồi thì hắn càng trân trọng cơ h·ội này, kẻ thù càng khó chơi thì hắn càng trở nên tỉnh táo, không phải hắn là thiên tài nên mới có sẵn sự tỉnh táo ấy, mà đó chính là kinh nghiệm không ngừng cực khổ rèn giũa mà thành.
Bởi lẽ, cái vị ở nhà kia mới là kẻ khó chơi nhất hắn từng gặp, mười mấy năm ở chung, dù tài năng của hắn xuất chúng đến nhường nào thì kết cục chỉ có một, đó là… bị treo lên mà đ·ánh.
"Chậc! Xem cái mặt ngươi kìa! Khó chịu lắm sao? Để ta xem ngươi còn vùng vẫy được bao lâu?".
Lý Chiến lạnh lùng cười, hắn biết chiến thuật của mình vô cùng hiệu quả. Không đợi Vô Ngân tiến lên, hắn đã chủ động chém tới.
"Vô Ngân! Có giỏi thì tiếp ta một chiêu".
U… u… u….
Thanh trọng kiếm to lớn mạnh mẽ gầm lên trong không khí, độ sắc bén thì không thể sánh bằng trường kiếm thông thường, nhưng so về lực đạo đ·ánh về đối phương, nó lại mạnh hơn gấp trăm lần, chưa kể, có mộc lực gia trì trên đó, khí thế thập phần bá đạo.
Uỳnh.
Thanh kiếm nện xuống vị trí Vô Ngân đứng, tạo thành một hố lớn.
Vô Ngân lúc ấy đã kịp lăn nhanh một vòng để tránh né, đòn đ·ánh uy lực đến như vậy, có thằng ngu mới trực tiếp đón đỡ.
Trong chiến đấu sinh tử, thà làm kẻ hèn chứ không thể làm kẻ ngốc, đó không chỉ là nguyên tắc sống còn của riêng mỗi hắn, mà là tất cả những kẻ ở Sát Mộc sư đoàn đều như vậy, kể cả Lý Chiến.
Vô Ngân biết mình không thể để Lý Chiến tiếp tục chủ động, so về linh hoạt, Niệm Thần Côn trong tay nhẹ hơn rất nhiều, hắn vừa ngồi dậy, tay cầm Niệm Thần Côn quét ngang, thân c·ôn bỗng chốc dài ra, nhắm vào cái chân phải của Lý Chiến mà đập tới.
Lý Chiến chủ động hơn trước, một chiêu thất bại ắt sẽ r·út nhanh vũ khí về để mà phòng ngự, phong cách chiến đấu của Vô Ngân hắn đã phần nào nắm rõ, không được lơ là dù chỉ là một giây.
Thanh trọng kiếm vàng chóe, nặng nề cắm thẳng xuống đất, chặn ng·ay trước đầu Niệm Thần Côn.
Ầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!