Khoảnh khắc đối thủ của mình lùi lại, Vô Ngân liếc nhìn Lý Chiến, sau đó lại liếc xuống Niệm Thần Côn trong tay. Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng kì lạ.
Hắn nói.
Ngươi sợ nó à?.
Lý Chiến như mèo dẫm phải đuôi, hắn không trả lời, chỉ hừ mạnh một tiếng, trường kiếm trong tay biến mất, thay vào đó là một thanh hắc thương. Niệm Thần Côn trong tay Vô Ngân chỉ dài có sáu tấc, hắn quyết định dùng một loại vũ khí có tầm đ·ánh xa hơn, hòng kéo dài khoảng cách.
Quả thực, đúng như lời Vô Ngân nói, hắn sợ Niệm Thần Côn.
"Tin đồn về người không sai, Đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn Lý Chiến dĩ nhiên sử dụng thành thạo mười tám loại binh khí – Thập Bát Ban Võ Nghệ".
Giọng Vô Ngân trầm thấp thốt lên, tuy là tử thù, nhưng trong chiến đấu, đây là lời khen thật lòng của hắn dành cho Lý Chiến, tôn trọng năng lực của đối thủ chính là tôn trọng mạng sống của chính mình.
Tuy là khen, nhưng cũng chính là lời cảnh tỉnh chính hắn phải luôn cẩn trọng.
"Ngươi cũng là thiên tài, chỉ tiếc là sinh nhầm thời mà thôi. Chịu ch. ết đi!".
Lý Chiến cũng chẳng phải là kẻ keo kiệt gì, hắn cũng không tiếc lời lẽ mà khen Vô Ngân. Dứt lời, khí thế của hắn thay đổi đột ngột, từ một Lý Chiến sắc bén, chuyển sang một Lý Chiến hung mãnh, bá đạo vô cùng.
Tiên thủ hạ vi cường, với lợi thế chiều dài vũ khí gấp bốn lần đối phương, hai tay Lý Chiến siết chặt cán thương, mộc lực trở nên sôi sục, hắc thương toàn thân chuyển thành màu vàng.
Đạp mạnh chân, phi thân về phía trước, mũi thương xé gió đâ·m về giữa ngực Vô Ngân.
Tên cáo già.
Vô Ngân trở nên â·m trầm, chiến đấu với một kẻ dày dặn kinh nghiệm như Lý Chiến là điều không dễ dàng, đặc biệt là khi hắn còn mang thương tích trên người.
Là sinh tử giao tranh, thì đừng nhắc tới hai từ quân tử hay là nghĩa khí võ đạo, điểm yếu của đối phương cũng chính là lợi thế của mình, một kẻ ngụy quân tử như Lý Chiến lại càng giỏi lợi dụng điều ấy, hắn nhắm tới ng·ay vết thương nặng nhất của Vô Ngân mà đâ·m tới.
H·út… h·út.
Mũi thương vàng chóe được nén một lượng lớn mộc lực của Thù Lù Linh Thụ, nó trượt nhanh trong gió, chẳng mấy chốc đã sắp ghim thẳng vào lồng ngực của Vô Ngân.
Đối đầu với một vũ khí chí cương chí d·ương như vậy, Vô Ngân cũng chẳng phải là kẻ khù khờ, không phải tự nhiên mà hắn được thăng lên làm Phó đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn, hắn thừa biết mình phải làm gì.
Đừng quên, một binh sĩ ngụp lặn tới mười bảy năm tại chiến trường như Qua Long cũng phải đ·ánh giá hắn là một thiên tài chiến đấu, tuy Qua Long hắn không mạnh, nhưng con mắt nhìn người rất chuẩn.
Lấy nhu chế cương, thân hình mập mạp của Vô Ngân nhìn như nặng nề, nhưng lại mềm dẻo vô cùng, hắn nghiêng người sang trái, giấu đi vết thương trước ngực và cánh tay trái của mình ra đằng sau, hòng tránh khỏi mũi thương.
Tay phải hắn đưa lên, Niệm Thần Côn lúc này như một thỏi nam châ·m dán chặt vào phần cán của trường thương, hắn phát lực, mũi thương bị chếch ra khỏi quỹ đạo ban đầu mà đâ·m vào không khí.
Chiêu này giống hệt như những gì hắn đã từng thể hiện trong trận chiến với Tứ Hoàng, chỉ khác là lúc ấy còn có thêm sự trợ giúp của Qua Long.
Két két.
Là â·m thanh ma sát của hai binh khí. Niệm Thần Côn sau khi bám vào, nó bắt đầu trượt dài trên cán thương, Vô Ngân như một con rắn, mềm mại và uyển chuyển xông về phía trước, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là tiếp cận Lý Chiến.
Một kẻ thân chinh bách chiến mấy chục năm tại sa trường như Lý Chiến, sao nhận không ra ý đồ của Vô Ngân, lực đâ·m vừa hết.
Chân hắn đã đạp xuống đất, cả người và trường thương lùi về sau, chưa hết, mộc lực của Thù Lù Linh Thụ được nén tại mũi thương phát nổ.
Ầm.
Một lực lượng bá đạo sắp quật vào lưng Vô Ngân. Lúc này, nếu hắn không né tránh ắt sẽ bị trọng thương. Ứng biến rất nhanh, Niệm Thần Côn trong tay hắn không còn nhu hòa như trước, hắn dùng cương lực, đập mạnh vào cán thương, đồng thời, cả người lộn nhào về phía kẻ cầm thương trước mặt.
Coong….
Thanh trường thương rung lên, vụ nổ ở đầu mũi thương như trợ giúp Vô Ngân áp sát lấy Lý Chiến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!