Chương 43: Ai cũng sợ Niệm Thần Côn

"Phượng khiếu cửu thiên, mây trắng bay, Rừng xanh vẫy gọi, gió xuân gầy. Tâ·m hồn luyến tiếc, bao ngày đã, Tình ca thanh thoát, lẫn trong say".

Vô Ngân thì thầm trong miệng bài thơ của Thất c·ông chúa, nhìn người con gái vì mình mà thiêu đốt cả Mộc hồn, lòng hắn như ch. ết lặng. Tóc nàng bạc màu mây, phủ kín xương vai gầy, làn da mịn màng của thanh xuân, giờ đã hằn lên bằng những vết nhăn nham nhở, hơi thở nàng yếu ớt đến lạ thường.

Hắn nhận ra, trong trận chiến ấy, thứ nàng đốt đi không chỉ là Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ, mà là cả sinh cơ của chính mình.

Con người vừa mới sinh ra, cho dù không có Mộc hồn đi chăng nữa, thì một người bình thường vẫn có đầy đủ Tinh – Khí – Thần để mà tồn tại. Mất một trong ba, chẳng khác nào đối mặt với cái ch. ết. Giờ đây, Tinh lực của Thất c·ông chúa đã bị chính nàng tiêu hao sạch sẽ, liệu nàng có sống nổi?

Bàn tay Vô Ngân run run mà áp lên má nàng, nước mắt hắn không tự chủ được mà rơi trên khuôn mặt tiều tụy ấy. Chỉ vì bảo vệ hắn, từ một thiếu nữ khuynh nước khuynh thành, giờ khuôn mặt đã như một bà lão, cái giá mà nàng phải trả… quá lớn!

Cơn dặt vặt ấy đã xoáy sâu vào tận trong linh hồn của hắn, nếu được, hắn thà ch. ết chứ tuyệt không để nàng rơi vào hoàn cảnh như thế này.

"Chậc chậc! Đau lòng lắm sao? Chỉ là thứ tiện nhân thôi mà! Ta ăn không được thì đạp đổ, giờ con tiện nhân ấy chỉ như một bông hoa tàn úa, ngươi còn thèm muốn nàng không? Ha ha ha".

Lý Chiến ở đằng xa, thấy sự đau khổ của Vô Ngân mà cười lớn. Lúc này, hắn còn đâu dáng vẻ của một Sát Mộc sư đoàn uy nghiêm và cao quý nữa, khuôn mặt tà ác, những lời hắn thốt ra lại vô cùng hèn mọn.

V·út.

Keng.

Lý Chiến vừa dứt lời, theo phản xạ tự nhiên mà đưa thanh trường kiếm lên đón đỡ. Một khúc cây màu xanh nhanh như xé gió bay đến, đập vào thanh trường kiếm của hắn.

Nhưng bất ngờ xảy ra.

Bốp.

Chẳng hiểu sao, sau khi va chạm, khúc cây ấy như có linh trí, theo quán tính mà xoay thêm một vòng quanh thân trường kiếm, đập mạnh vào mặt Lý Chiến.

V·út v··út v··út…!.

Khúc cây màu xanh bay một vòng trong không trung, sau đó phóng thẳng vào người Vô Ngân rồi biến mất. Hóa ra, một gậy này là chính Vô Ngân tiện tay ném ra.

Lý Chiến nhận phải đòn đau, lúc này mặt hắn lại thêm một đường lằn tím nữa, lạ thay, nó rất cân xứng với đường lằn tím lúc trước. Sắc mắt hắn trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết, trên cái đầu trọc, từng mảng gân xanh nổi lên cồm cộm, đối với hắn, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Vô Ngân nào để ý đến cơn giận của Lý Chiến, từ trong nhẫn không gian, hắn lấy ra một bình nhỏ màu trắng. Hắn nhẹ tay đặt đầu Thất c·ông chúa lên đùi mình, sau đó, hai ngón tay chầm chậm tách đôi môi khô ráp của nàng ra, một thứ dung dịch màu xanh d·ương từ miệng bình được hắn đổ vào miệng.

Trớ trêu thay, nàng đã chìm trong cơn hôn mê, làm sao chủ động nuốt được, dung dịch kia cứ vậy mà chảy ngược ra ngoài. Vô Ngân càng trở nên đau xót, không chần chừ, hắn hớp một ngụm dung dịch vào miệng, sau đó dùng chính đôi môi của mình để mớm cho nàng, từng ch·út, từng ch·út một.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên Vô Ngân được hôn người mình thương, nhưng nào có sự hân hoàn, hồi h·ộp như t·ình yêu đôi lứa. Tim hắn giờ đã rất đau, làm gì cảm nhận được thứ cảm xúc đầy mỹ vị và cao quý ấy.

Thứ Vô Ngân cho Thất c·ông chúa uống là Bạch Thược Dịch được chiết xuất từ Bạch Thược Thần Thụ, nó có giá trị liên thành tại Mộc Long đế quốc. Hắn không phải Y sư, nhưng với t·ình cảnh hiện tại, không làm gì đồng nghĩa nàng sẽ ch. ết. Hắn chỉ có thể dựa vào phán đoán của mình để mà chữa trị cho nàng thôi.

Ít nhất, hắn cũng là một Luyện Mộc Sư, dược tính của mộc dịch hắn hoàn toàn nắm chắc.

May thay, Bạch Thược Dịch sau khi được Thất c·ông chúa phục dụng, khuôn mặt trắng bệch của nàng đã hiện thêm ch·út sắc hồng, hơi thở có lực hơn trước, Vô Ngân thở phào một hơi, ít ra, còn có thứ để cứu vãn t·ình hình.

Lo xong cho Thất c·ông chúa, từ trong nhẫn không gian, Vô Ngân lấy ra một áo choàng lụa màu trắng, hắn nhẹ nhàng quấn lên trên người nàng. Tuy khuôn mặt nàng có phần già đi, nhưng cơ thể của nàng vẫn giữ được hương sắc trời cho, đồi núi chập trùng không tỳ vết, đường cong uốn lượn đến mê người.

Nếu là Vô Ngân trước kia, chứng kiến được cảnh này, máu mũi hắn sẽ không kìm được mà trào ra, nhưng hiện tại thì khác, hắn vô cùng thành thật, bàn tay hắn nhẹ nhàng và thận trọng quấn từng lớp vải lên người nàng, chiếm tiện nghi nàng lúc này khác gì là tự sỉ nhục chính mình.

Vô Ngân bế Thất c·ông chúa đi ra một gốc cây đại thụ lớn, đặt nàng xuống, ngón tay cái miết nhẹ lên gò má nàng, đôi mắt trìu mến, chan chứa t·ình yêu thương, hắn nhìn nàng mà nói nhỏ.

"Nguyệt Nhan, đợi ta!".

Nói rồi, Vô Ngân xoay bước rời đi, khoảnh khắc hắn xoay người, thiên địa như chuyển sắc, sát khí từ người hắn tỏa ra như muốn sệt lại.

Niệm Thần Côn! Hiện.

Một khúc từ trong thân thể Vô Ngân bay ra, từ huyễn ảnh nó chuyển thành thực thể, nó vun v··út xoay vòng mà bay vào khoảng không trước mặt, sau đó như bị triệu hồi mà bay ngược về phía Vô Ngân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!