Chương 41: Bách Đoạn Thần Trúc - Niệm Thần Côn

Xột xoạt… xột xoạt.

Bộ dạng lén l·út trong lúc bò của khúc cây màu xanh trông vô cùng hèn mọn, thỉnh thoảng, cái đầu của nó còn ngó trái, ngó phải, cứ như có hai con mắt ở trên đó vậy.

Lúc khúc cây màu xanh chỉ cách chỗ Vô Ngân nằm khoảng năm mét, Thất c·ông chúa và Lý Chiến mới kịp hoàn hồn. Lần đầu chứng kiến một khúc cây biết di chuyển, thường thức về thế giới quan của họ đều bị phá vỡ.

Nói về vốn hiểu biết thông thường, Thất c·ông chúa là người có kiến thức rộng rãi nhất ở đây. Mộc Long Thư Các là nàng quản lý, bao nhiêu điều kì thú, mới lạ của thế giới này đều được đưa về Mộc Long Thư Các lưu trữ, và nàng hẳn là người đầu tiên được đọc chúng.

Nhưng cái thứ vừa không phải cây, vừa không phải sinh v·ật như thế này, lần đầu tiên nàng được chứng kiến tận mắt.

Lý Chiến chẳng khác Thất c·ông chúa là mấy, bao năm kinh nghiệm chốn sa trường, nhiều thứ kì quái hơn cũng đã gặp, nhưng cảnh tượng trước mắt càng làm hắn sợ hãi.

Một phần hắn vừa bị chính thứ đó đ·ánh vào mặt, độ cứng rắn của nó chắc hẳn là người rõ nhất ở đây, nhưng giờ này, nó còn uốn cong cả người để mà bò nữa, thử hỏi không sợ sao được.

Thất c·ông chúa chợt giật mình mà tỉnh táo lại, nàng phát hiện cái thứ kỳ quái kia đang bò tới chỗ Vô Ngân. Sợ nó gây nguy hiểm cho cái tên mập kia, nàng lập tức phi thân tới, bàn chân của nàng như bốc hỏa, dứt khoát đá ra một cước tới khúc cây.

Bốp.

V·út v··út v··út.

Một đầu khúc cây vừa mới ngóc lên đã lãnh trọn một cước của Thất c·ông chúa. Lực rất mạnh, nó xoay vòng vòng mà bay lên không trung.

Thấy khúc cây bị bay đi, Thất c·ông chúa mới thầm yên tâ·m. Vừa rồi, nàng còn lo ngại, cái thứ quỷ dị kia sẽ làm ra chuyện gì kinh tâ·m động phách hơn nữa.

Nhưng rồi, tâ·m t·ình của nàng chỉ an ổn được vài giây, dưới đôi mắt đẹp của nàng, cái khúc cây ấy đã bay trở lại.

V·út v··út v··út.

Khúc cây màu xanh như một cái bu

-mê

-răng, không hiểu sao nó có thể đ·ánh một vòng trên không trung sau đó bay ngược lại chỗ cũ. Mà hướng nó bay tới không phải chỗ Thất c·ông chúa, mà là tên mập Vô Ngân đang nằm gần đó, giống như, Vô Ngân mới là mục tiêu của nó.

Thất c·ông chúa thất kinh, hai đóa hoa Ngô Đồng xuất hiện trên tay, nàng muốn đốt thứ kia thành than.

Từ lúc Thất c·ông chúa chạy lại gần, Vô Ngân nằm dưới đất đã chứng kiến tất cả, khi khúc cây kia bị s·út bay lên trời.

Mới nhìn, hắn thấy khúc cây kia có vẻ quen quen, như đã gặp ở đâu đó, nhưng với trí nhớ siêu phàm của hắn, chẳng mấy chốc đã có kết quả, hắn còn tưởng mình hoa mắt mà giật mình tự hỏi.

"Là nó! Niệm Thần Côn? Sao nó lại ở đây?".

Cho đến khi khúc cây bay vòng trở lại, thấy động tác của Thất c·ông chúa, Vô Ngân mới vội hét lớn.

"Nguyệt Nhan! Đừng manh động, nó đến vì ta".

Khi Thất c·ông chúa định búng tay bắn Ngô Đồng Thần Hỏa để chặn khúc cây kia, â·m thanh của Vô Ngân khiến nàng chững lại.

Cùng lúc đó, khúc cây màu xanh cũng đã vun v··út bay tới người Vô Ngân.

"Bốp… Mẹ kiếp! … Ai u!".

Vô Ngân hét lên như tiếng sói tru, khúc cây đáp xuống an toàn, nhưng nơi nó đáp lại là cái đũng quần của hắn, sau vụ va chạm, con rồng nhỏ trong đó rục đầu ngất ng·ay tại chỗ.

Tiếng thét của hắn thấu tận trời xanh, tiếc là đôi tay hắn không thể bụm lấy mà xoa xịu con rồng nhỏ đáng thương của mình.

Mặc kệ sự đau đớn của Vô Ngân, khúc cây lại như con sâu, bò từ dưới cạp quần lên tới ngực, sau đó, nó hóa thành một luồng sáng xanh, bay vào nội thể của hắn.

Uỳnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!