"Linh … Linh Thụ quái quỷ gì thế này?".
Tinh thần lực soi vào nội thể, Vô Ngân tự hỏi chính mình. Mắt hắn không ngừng quan sát gốc Linh Thụ trước mặt, hắn chẳng biết phải hình dung nó giống cái gì, hắn chưa từng nghe Linh Thụ nào có hình dáng kỳ lạ như vậy, bởi nó khô quắt giống một gốc cây bị ch. ết hơn là một Linh Thụ.
Theo phản xạ, Vô Ngân nhìn vào thứ bắt mắt nhất, đó chính là bộ rễ. Rễ của nó rất nhiều, như những xúc tu tranh nhau mà chĩa ra, vừa thô, vừa xấu xí. Hắn đưa mắt lên trên một ch·út, là phần gốc cây, cũng chẳng có gì đặc biệt, tuy thô to, nhưng rất sần sùi.
Khi hắn dồn hết tinh thần lực để nhìn rõ hơn một lần nữa, chợt con ngươi co rụt, hắn như muốn phát khóc.
"Chặt mất rồi! Linh Thụ của ta bị chặt mất rồi! Chỉ … chỉ còn mỗi cái gốc!"
Vô Ngân mếu máo phát ra thành tiếng. Hắn đọc sách rất nhiều, hiểu về Mộc hồn cũng rất khá, thế nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng được cái bóng Linh Thụ trong Mộc hồn mà cũng có thể bị chặt đi.
Mắt Vô Ngân không hề nhìn nhầm, tại phần trên cùng của gốc cây, tuy bị nhiều sợi rễ chĩa ra mà che khuất, nhưng khi nhìn kỹ, cái gốc Linh Thụ này vẫn có thân cây, nhưng nó chỉ dài bằng hai đốt ngón tay của hắn, là hình dạng ống tròn, bên trong đục rỗng, miệng ống to như cái chén, hắn đoán thân của Linh Thụ có lẽ mọc ra từ đây và nó chắc chắn không ngắn đến như vậy, bởi trên miệng ống là một đường cắt sắc lẹm, giống như thân cây bình thường bị một binh khí sắc bén chặt đứt, rất mạnh, rất dứt khoát, chia cái cây ấy ra làm hai.
"Mộc hồn của ta là chỉ là một cái gốc cây bị chặt bỏ sao?".
Tình thần Vô Ngân trở nên ảo nảo, với một Mộc hồn như vậy, quả thực hắn không biết phải làm gì với nó.
Mặc cho Vô Ngân vui buồn lẫn lộn, cái gốc Linh Thụ kia vẫn không ngừng hấp thu mộc lực. Ban đầu, gốc Linh Thụ còn xù xì, khô quắt, nhưng với lực h·út khủng bố, chẳng mấy chốc đã xuất hiện một ch·út sinh cơ.
Bộ rễ dần thay đổi màu sắc, từ màu xám tro đã chuyển sang vàng óng.
Phanh!.
Cơ thể Vô Ngân phát nổ, mộc lực chấn cho những chiếc lá khô xung quanh hắn nát vụn.
Kết Linh sơ kỳ!.
Vô Ngân giật mình mà thốt lên, chỉ trong một khoảng nhỏ thời gian, hắn đã từ cảnh giới Kết Mộc mà đột phá lên Kết Linh.
Lúc này, Vô Ngân mới hắn chợt nhận ra, có một điều hết sức phi lý. Theo lý thuyết, có Mộc hồn, nhưng phải tìm được đúng loại Linh Thụ trong Mộc hồn, sau đó hấp thu lấy nó thì mới tu luyện được, nhưng đằng này, hắn chỉ mới được giải trừ cấm chế đây thôi, Linh Thụ của hắn tên gì, là loại nào hắn còn chưa biết, làm sao có thể tu luyện rồi.
"Không lẽ … Linh Thụ này đã luôn ở trong Mộc hồn của ta sao?".
Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ hắn hấp thụ thêm một Linh Thụ nào khác ngoài Vô Tướng Thần Thụ cả. Lúc bốn tuổi, hắn đã khảo nghiệm Mộc hồn, tuy biết là mình có Song Mộc hồn, nhưng lúc ấy chỉ câu thông được một Mộc hồn mà thôi, tâ·m hồn còn non trẻ, không vì thế mà khiến hắn buồn, bởi Mộc hồn còn lại của hắn chính là một Thần Thụ, vui còn chưa hết, sao phải buồn.
Từ ấy về sau, hắn không còn quá để ý đến phế Mộc hồn kia nữa.
Có quá nhiều nghi vấn, Vô Ngân biết mình chỉ là kẻ khù khờ trong chuyện này mà thôi, người biết rõ nhất chính là vị kia. Hắn rũ bỏ mọi thắc mắc, ngày hôm nay nếu thoát được tử kiếp, hắn quyết định sẽ ôm chặt lấy bắp đùi của vị kia mà hỏi cho bằng được.
Mặc cho Mộc hồn tự động hấp thu mộc lực, còn có việc hắn quan tâ·m hơn, Vô Ngân rướn mắt tìm hình bóng Thất c·ông chúa, nhưng hiện tại hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nghe â·m thanh của hai người đang giao chiến.
Phốc … Uỳnh.
Khói lửa bay tung tóe, vụ nổ làm Thất c·ông chúa và Lý Chiến tách ra một lần nữa.
"Ta cho nàng cơ h·ội cuối cùng, tránh sang một bên cho ta, hôm nay phản đồ Vô Ngân phải ch. ết!".
Giọng Lý Chiến â·m trầm đến cực điểm, hắn cũng muốn nhanh gọn xử lý Thất c·ông chúa lắm, nhưng nàng ta quá cố chấp, dù thương thế trên người ngày một nhiều hơn, nhưng nàng vẫn dai như đỉa, liều mạng mà bám lấy hắn.
Nếu để giết nàng, hắn có rất nhiều cách, nhưng vừa đ·ánh vừa phải nương tay như thế này, quả thật rất khó, hắn chỉ đành đ·ánh đến khi nào nàng trụ không nổi nữa thì thôi.
Nhưng có một điều hắn phải thật lòng c·ông nhận, Thất c·ông chúa nếu được huấn luyện bài bản, chắc chắn sẽ là một nữ tướng kiêu hùng của Mộc Long đế quốc.
"Hộc h·ộc! Có ch. ết ta cũng không tránh".
Thất c·ông chúa dứt khoát trả lời, nàng không phải không muốn dài dòng để câu thêm thời gian cho Vô Ngân, mà là nàng đã kiệt sức, nàng cần phải thở dốc để giảm xóc cho cơ thể. Một mực duy trì huyễn ảnh Ngô Đồng Thần Thụ để chiến đấu, khiến nàng thêm xuống sức.
Đừng thấy Lý Chiến nhân nhượng mà khinh thường Thất c·ông chúa, tuy thiếu kinh nghiệm, nhưng mỗi chiêu, mỗi thức của nàng đều là sát chiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!