Chương 4: Ác chiến ba năm về trước (thượng)

Chạng vạng tối, chiếc bụng đói cồn cào khiến Vô Ngân bừng tỉnh trong vô thức. Giật mình, hắn bật người dậy theo phản xạ, đảo mắt nhìn sắc trời mờ ảo phía bên ngoài cửa sổ, tim hắn như rớt vào hầm băng, không tự chủ được mà thầm trách.

"ch. ết tiệt! Sao lại ngủ quên rồi, định lực của ta giờ kém đến vậy sao?".

Nói trắng ra, ba năm qua ngày nào nh·ậu say về hắn đều phơi bụng ra mà ngủ, nó dường như là thói quen thường ngày của hắn luôn rồi. Việc thay đổi thói quen không phải một sớm một chiều là làm được.

Vả lại, cả ngày nay hắn đã quá mệt mỏi rồi, ít ra đây cũng là lý do để hắn trốn tránh trách nhiệm, dù gì cũng còn ba ngày nữa cái mạng của hắn người ta mới tới lấy.

Vô Ngân tự rót cho mình một ly nước đầy, bụng tuy rất đói nhưng hắn buộc phải hoàn thành một việc cực kỳ quan trọng trước đã. Đó chính là… chơi thuốc.

Diệp Shisha phiên bản mới của Vô Ngân lần này không khác gì hình dạng cũ, cũng là dạng điếu nhỏ, hỗn hợp thảo mộc bên trong được quấn tròn bởi một lớp giấy mỏng.

Đây là lần đầu Vô Ngân thử thuốc, hắn không biết sản phẩm mới này có đủ mạnh để giúp mình ngược dòng quá khứ mà đi dạo một vòng không.

Sau một hồi suy tư, Vô Ngân chạy thẳng ra ngoài sân. Một lát sau hắn khệ nệ trở lại với một chiếc chum khổng lồ trên tay.

Chiếc chum này vốn dùng để đựng nước mưa, nó to bằng cả thân hình của hắn, loay hoay một lúc, hắn phải dùng hết sức bình sinh của mình để khiêng nó vào phòng.

"Ta đúng là thiên tài mà".

Vô Ngân tự sướng với sáng kiến của mình. Tức thì, hắn cẩn thận lật ngược chiếc chum lại, miệng chum úp sát xuống sàn nhà. Hắn làm vậy là có lý do, sợ việc dùng thuốc ở bên ngoài, dược lực của Diệp Shisha sẽ bị phân tán, lãng phí tan vào trong không khí, như vậy thuốc sẽ không đủ mạnh để hắn hành sự.

Vậy nên, hắn đành tạo một không gian kín nhất có thể để chơi thuốc.

Kiểm tr. a lại một lần nữa, thấy đã ổn thỏa, Vô Ngân dùng diêm đốt cháy một đầu điếu thuốc rồi vội vàng chui vào chiếc chum lớn. Chẳng mấy chốc, khói xám mù m·ịt lấp đầy khoảng không tăm tối, hương thơm nhè nhẹ xộc vào mũi, không khí dần trở nên ngột ngạt và mơ hồ.

Vô Ngân ổn định tinh thần, kh·ịt kh·ịt cái mũi thêm vài lần nữa. Thế rồi, hắn bắt đầu hít lấy hít để hương thơm từ làn khói nghi ng·út bay.

Chỉ sau vài hơi thở, tinh thần hắn có ch·út loạn, trước mắt không còn là bóng tối nữa, mà là… chính hắn ba năm về trước.

…………..

"Xin Thất c·ông chúa hãy tự trọng, Vô Ngân ta tuy tứ cố vô thân nhưng ta vẫn chưa tính đến chuyện cưới xin. Thân là nam nhi, nghiệp chưa thành, c·ông chưa toại, làm sao có thể yên bề gia thất".

Vô Ngân một thân đầy chính khí, hắn dõng dạc đáp.

Phía đối diện, Thất c·ông chúa nghe vậy liền bĩu môi, nhưng không vì vậy mà làm xấu đi sự kiều diễm của nàng.

Thất c·ông chúa rất đẹp, khuôn mặt tuy vẫn còn một nét ngây thơ của tuổi mới lớn, nhưng với làn da trắng ngần như bông tuyết, bộ váy lụa màu hồng ướm lên thân thể thon dài khiến nàng như đóa hoa anh đào kiêu sa nở rộ giữa trời đông giá rét.

Sau một hơi thở, Thất c·ông chúa chẳng thèm giữ gìn hình tượng của mình nữa, nàng hét thẳng vào mặt Vô Ngân.

"Ngươi bớt văn vở đi, là ngươi chê ta già đúng không, ta chỉ hơn ngươi hai tuổi thôi mà, ngươi chưa nghe câu Gái hơn hai, trai hơn một à?".

Vô Ngân nghe xong mà nhức nhức cái đầu, hắn và Thất c·ông chúa có mối giao hảo rất tốt kể từ khi hắn vô t·ình cứu được nàng thoát khỏi nanh vuốt của đám sơn tặc cực kì nổi tiếng ở Mộc Long đế quốc trong tận rừng sâu.

Câu chuyện nếu dừng ở đó thì không có gì để nói, đến cái lúc hắn trở thành Phó đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn, bà cô này đã bắt đầu nhắm tới hắn, hắn không nhớ đây là lần thứ ba hay là thứ tư nàng đã nhắc đến chuyện cưới xin trước mặt mình nữa.

Dưới khuôn mặt anh tuấn, Vô Ngân cắn răng thầm nghĩ.

"Đấng nam nhi như ta, sao phải để một cô nương như ngươi đi hỏi cưới? Muốn cưới thì ta hẳn là người chủ động. Với lại, ngươi cũng lớn hơn ta tận hai tuổi, bộ ngươi có chấp niệm về Hồng Hài Nhi đến thế sao?".

Nghĩ là nghĩ vậy thôi, Vô Ngân không dám nói thẳng trước mặt Thất c·ông chúa, dù gì người ta cũng là cành vàng lá ngọc, mang trong mình dòng máu Hoàng thất, dù rất thân nhau nhưng hắn nào dám mạo phạm.

Hắn bèn khéo léo trả lời.

"Thất c·ông chúa thứ lỗi, ta cũng có hảo cảm với người, nhưng giữa chúng ta chỉ là Chị chị em em mà thôi".

Lời Vô Ngân như sét đ·ánh ngang tai, Thất c·ông chúa vội b·ịt miệng, nàng ấp úng, ngón tay trỏ run run chỉ về phía Vô Ngân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!