Chương 39: Khắc nhập! Khắc nhập!

Trước mặt Vô Ngân lượn lờ một đám khói nhỏ màu xanh, mảnh giấy trong tay lúc này đã cháy sạch sẽ, chỉ để lại ch·út tàn tro màu xám. Tình cờ, một cơn gió thổi ngang, vò mảnh tro thành từng mảnh nhỏ, làn gió ấy mang nó cùng bay đi, tiêu tán khắp nơi trong cánh rừng già.

Nhìn đám khói xanh trước mặt, Vô Ngân mừng rỡ trong sự kinh ngạc của mình, nguyện vọng của hắn đã trở thành hiện thực. Chưa đầy một giờ, hắn đã bị tr. a tấn về mặt cảm xúc đến mấy lần, lúc thì đầy ắp hy vọng sống, lúc thì tâ·m t·ình chạm tới đáy cốc.

Giờ đây, không một lời nào có thể mô tả được sự vui mừng của hắn.

Từ đám khói, dị biến tiếp tục xảy ra, ng·ay tại trung tâ·m, đám khói bắt đầu xoay chuyển. Mới đầu, tốc độ rất chậm, dần dần, mỗi lúc nó di chuyển càng nhanh, tựa như cái cách hình thành một cơn bão.

Vù vù vù.

Gió bắt đầu thổi ra từ đám khói, tóc của Vô Ngân vì thế tốc ngược hết về sau. Gió tuy rất mạnh, nhưng mắt của hắn vẫn mở rất to, hắn ép mình không được chớp mắt, cảnh tưởng lạ lùng như vậy, đây là lần đầu hắn thấy.

Kéc! Kéc! Kéc.

Trong tai Vô Ngân như nghe thấy được tiếng chim, nó phát ra rất nhỏ, dường như â·m thanh ấy cố t·ình chỉ cho mình hắn được nghe mà thôi. Tiếng chim này rất lạ, hắn sống trong rừng mười mấy năm, nhưng chưa hề nghe được â·m thanh nào giống như vậy.

Thế rồi, trong vòng xoáy màu xanh ấy, bắt đầu xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, nó rất mờ ảo và trừu tượng, nhưng trong vài giây kế tiếp, những hình ảnh ấy càng trở nên sắc nét.

Một con, hai con, ba con … Hình ảnh những con chim nhỏ màu xanh, được tạo ra bằng khói lần lượt xuất hiện ở mép ngoài vòng xoáy, chúng nó vỗ cánh, nối đuôi nhau mà bay theo hình tròn, nhìn rất sinh động. Khi rất nhiều con chim lấp kín một vòng, Vô Ngân đếm tất cả có mười tám con.

Hình dáng của loài chim này rất lạ, mỏ dài và nhọn như trường kiếm, trên đầu là cái mào bằng lông vũ, nó mềm dẻo mà lượn theo chiều gió, đuôi chim xòe rộng trông rất kiêu sa, nhưng sẽ rất đẹp nếu như không nhìn cặp cánh của nó, khác với các loài chim khác, sải cánh sẽ phải rất dài và rộng để mà bay, cánh của loài chim này thì ngược lại, nó cụt ngủn, trông vô cùng dị hợm.

Vô Ngân thoáng nghĩ, với cặp cánh này thì xác định là chạy bộ chứ bay làm sao được.

Mười tám con chim lượn thành vòng tròn bên ngoài, đám khói ở giữa cũng bắt đầu cấu thành hình dạng. Từ vòng tròn lớn được tạo bởi loài chim lạ, bắt đầu có những vòng tròn nhỏ hơn ở bên trong. Những vòng tròn ấy tạo nên từ những ký hiệu dễ nhìn hơn trước, như là mặt trăng, mặt trời, ngôi sao ….

Cứ nhiều hơn một vòng tròn, Vô Ngân phát hiện uy áp tỏa ra từ vòng xoáy càng lớn, kèm theo đó là một cảm giác rất chơi vơi, m·ông lung và vô định, tựa như bị lạc vào giữa một không gian vô cùng tận.

"Là trận đồ của một pháp trận nào đó sao?".

Vô Ngân bắt đầu có những suy đoán của riêng mình, pháp trận là một kiến thức xa vời với thực tế, chỉ có những điển tịch cổ mới lưu giữ thông tin về chúng.

Rốt cuộc vòng xoáy cũng xoay chậm dần rồi dừng lại, mọi thứ hiện hữu rõ ràng ng·ay trước mắt Vô Ngân. Có tất cả chín vòng tròn từ lớn đến nhỏ, nó bao quanh lấy một cái cây ở chính giữa, thân cây dài mà nhỏ, nó như hiên ngang, thẳng tắp mà đâ·m vào vũ trụ bao la, lạ thay, trên thân cây không hề tồn tại một chiếc lá nào cả.

Hắn sẽ không thể nào đoán được đó là một cái cây, nếu không nhìn vào bộ rễ của nó.

"Ken két …, Ken két …".

Một tràng â·m thanh khó chịu kéo dài, nó khiến hàm răng Vô Ngân ê lên theo từng đợt. Pháp trận trước mặt Vô Ngân bất ngờ chuyển động, các vòng tròn lại bắt đầu lại xoay, nhưng không như lúc trước, chúng nó đan xen mà xoay ngược chiều nhau, giống như đang mở một cái khóa nào đó.

Khí tức từ pháp trận phát ra vô cùng nguy hiểm, không khí xung quanh nó trở nên ngột ngạt.

Răng … Rắc.

Âm thanh vụn vỡ, pháp trận bất ngờ rạn nứt. Đúng! nó sinh ra từ khói, nhưng lại phát ra tiếng rạn nứt, hơn thế nữa, những ký hiệu trên chín vòng tròn bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ, dần dần, chúng lan ra như mạng nhện, trải khắp trận đồ.

Cả pháp trận bắt đầu rung lắc dữ dội, riêng chỉ có ký hiệu thân cây ở trung tâ·m là không bị ảnh hưởng, nó vẫn bất động, sừng sửng mà đứng.

"Xoảng …, Xoảng …, Xoảng …".

Âm thanh vụn vỡ lần lượt vang lên. Cứ mỗi vòng tròn bị vỡ, Vô Ngân phát hiện lồng ngực của mình mỗi lúc một nóng.

Xèo xèo xèo! Soạt ….

Y phục trên người Vô Ngân bị hắn xé toạc, vết thương trước ngực Vô Ngân lúc này mới hiện rõ, th·ịt và máu be bét trộn lẫn vào nhau, trông cực kỳ kinh khủng. Tuy rất đau, nhưng ngực hắn như đang bị một thứ gì đó nướng chín, nó không phát ra từ da, mà là chính là từ thể nội của hắn.

Khói từ vết thương bốc lên, Vô Ngân cắn răng mà chịu đựng, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn, lúc này, hắn ngửi được mùi … th·ịt nướng.

"Mẹ kiếp! Sắp thành con heo nướng rồi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!